Nhan Quốc Hoa thấy hết những vất vả mà Nhan Yên trải qua, và ông kiêu hãnh vì con gái . Sau khi cửa hàng treo bảng mở bán, các thực khách vốn đang uể oải xếp hàng lập tức phấn khởi, hàng ngũ bắt đầu chầm chậm tiến về phía .
Giữa đám đông, Tiểu Cầm và Linh Linh rướn cổ quanh. Hai cô hẹn đến mua món kho. Mùi thơm ngào ngạt lan từ phòng bếp, Tiểu Cầm tham lam hít thật mạnh một , cố gắng tóm lấy từng luồng hương vị vô hình của món kho đang lan tỏa trong khí.
Nhìn đám xếp hàng nhốn nháo, cô cảm thán: "Hôm qua tưởng đông lắm , ngờ hôm nay còn đông hơn nữa. Nhiều cô dì chú bác tranh mua với chúng quá, là do món đầu thỏ thơm lừng đây!"
Linh Linh: "Điều đó chứng minh đều đến món ngon , đương nhiên là ai cũng đến mua ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tiểu Cầm: " thế! Món đầu thỏ ở tiệm chị chủ là loại sơ chế sạch sẽ nhất mà từng thấy. Hơn nữa, món kho bán trong ngày, hề để qua đêm, ăn cực kỳ yên tâm."
Vài phút , Tiểu Cầm kéo tay Linh Linh đến quầy hàng: "Hôm qua đặt hai đầu thỏ và một khúc sườn thỏ, đây là biên lai chuyển khoản."
Nhan Yên ngước mắt hai cô gái lành với , trong lòng cũng thấy vui lây cho họ.
Các món kho bán lẻ bán hết sạch, chỉ còn đơn đặt . Nhan Yên thông báo với những vị khách đến rằng họ cần xếp hàng nữa, mà thể tham gia nhóm đặt online.
Thẩm Viên và bạn cùng phòng vội vã tới.
Sau khi nhận món kho đóng gói sẵn, Úc Nam Tri truy hỏi: "Chị chủ ơi, em tới giục chả cá đó nha?"
Nhan Yên đành cứng : "Tìm bếp phó , nhưng bình thường ông bận rộn công việc, chỉ rảnh cuối tuần. Thế nên, hai cuối tuần nữa sẽ bắt đầu mở bán."
Úc Nam Tri lấy tay che mặt, đôi mắt long lanh như chứa cả ngàn vì : "Thật ạ? Chị chủ ơi, chị lợi hại quá! Yêu chị nhiều."
Được đại mỹ nhân khen ngợi và yêu thích khiến Nhan Yên cảm thấy như mở cờ trong bụng.
Ngay lúc , một đàn ông mập chạy bổ . Vì chạy, gò má ửng đỏ, phần cằm ba ngấn mỡ rung lên bần bật, thở hồng hộc: ", đến lấy giùm cật thỏ và cánh vịt mà Thành đặt hồi hôm qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-107.html.]
Nhan Yên nhận . Anh và Tống Thành thường ngày như hình với bóng, bèn xác nhận : "Anh là Lam Thiên nhỉ? Tống Thành đặt tổng cộng 1000 xiên cật thỏ và 300 cái cánh vịt, lượng đúng !"
Lam Thiên run run cằm, lau vội mồ hôi mặt: "Không sai."
Nhan Yên cố ý vòng vèo hai nhà bếp, mới lấy hết bộ hàng gói sẵn, tri kỷ hỏi thăm: "Anh cần chuyển lên xe giúp ?”
Lam Thiên xách hai chiếc túi hộp to. Cảm thấy sức nặng hề nhỏ, nghĩ ngợi một lát: "Được , cảm ơn cô nhé. Con gái tụi cô vốn yếu ớt, xách một túi thôi ..." khi thấy Nhan Yên dễ dàng nhấc hai túi còn , trợn tròn mắt như chuông đồng: "Cái quái gì thế, cô gái! Cô bẩm sinh mạnh mẽ như ?"
Nhan Yên liếc , nhẹ nhàng buông một câu: "Là do quá yếu!"
Lam Thiên sửng sốt: ", hề yếu! Này, cô chờ một chút! Cô gái , cô , với thể trạng của , một cân ba là điều chắc chắn đấy..."
Anh thở phì phò, còn Nhan Yên thì bước như bay, chân chạm đất, tiến về phía nhanh mà hề chút vẻ mệt nhọc nào.
Lam Thiên đổ mồ hôi trán, khỏi rơi tự hoài nghi – Lẽ nào thật sự yếu?
Anh còn mạnh bằng đôi tay chân nhỏ xíu của Nhan Yên !
Công ty đang tổ chức liên hoan, nhân viên chuyên trách quản lý. Tống Thành lâm thời thèm ăn cật thỏ, lúc đang họp nên bảo Lam Thiên tới lấy giùm.
Lam Thiên giao mấy túi đồ kho cho phụ trách liên hoan, đến giá tập tạ, chậm rãi nhấc một khối tạ lên.
"Mình yếu mà, hề yếu chút nào!"
trong đầu vẫn lởn vởn câu của Nhan Yên: Là do yếu!