giả vờ  giận  đau lòng  bà .
 
“...  thấy xoài mười mấy tệ một cân, đắt quá. Nghĩ rửa sạch ăn chắc  . Cùng lắm là bọn trẻ bụng yếu thôi chứ !” — bà  còn cãi cố.
 
“Bà  cái gì cơ?!”
 
“Đồ đàn bà độc ác!”
 
Mấy phụ  lập tức xông lên đánh.
 
Ngoại trừ vài bé  dị ứng xoài  ăn, cả lớp hơn 20 đứa đều  ngộ độc.
 
Cuối cùng, chồng   bồi thường mỗi nhà 3000 tệ, chuyện mới yên.
 
“Con trai ,  chỉ là…”
 
“Tiết kiệm! Tiết kiệm! Vì mấy quả xoài mấy chục tệ mà hôm nay con  đền tận 6 vạn đó   !”
 
“Trời ơi, mấy  đó sống  nổi ! Ăn đau bụng tí, uống nước nóng là khỏi, đòi tiền cái nỗi gì!  là bọn vô lương tâm!”
 
Bà  vẫn cãi    hổ.
 
“Mẹ mà còn như  nữa, chắc nhà  sớm muộn cũng khánh kiệt!”
 
Chồng  thất vọng bỏ  phòng.
 
“Má ơi, các bạn ở trường chê con,  con  bà nội keo kiệt, nhà nghèo,  ăn trái thối rau úa!”
 
 chỉ  dỗ con.
 
“Lạc Lạc, bà  cố ý , bà chỉ  tiết kiệm tiền cho cả nhà thôi.”
 
“Con ghét bà! Ghét bà!!!”
 
Thằng bé  òa chạy  phòng.
 
   gì thêm,  theo  an ủi con.
 
Sau chuyện đó,  chồng ngoan ngoãn  vài tuần,  dám  loạn.
 
Một hôm, bà   đóng tiền điện xong liền kêu trời.
 
“Đắt quá! Tháng  tiền điện mấy trăm tệ lận!”
 
  ngang, thong thả .
 
“Mẹ,  là bình thường mà. Xe của Thẩm Phong là xe điện, ngày nào chả sạc. Thế còn là tiết kiệm đấy.”
 
Sáng hôm ,   tiếng chồng la om sòm.
 
“Mẹ! Chìa khóa xe con  ?!”
 
“Không , chắc Lạc Lạc nghịch  mất !”
 
“Giờ  đây! Con muộn  ! Thôi, con bắt taxi .”
 
Mẹ chồng vội đẩy chiếc xe đạp  từ cầu thang.
 
“Con trai! Đừng, bắt taxi tốn tiền lắm! Đi xe đạp  rẻ,  khỏe, khỏi tắc đường!”
 
“Mẹ, con thấy   …”
 
Cuối cùng, chồng  đành miễn cưỡng  lời, đạp xe    ánh mắt trông ngóng của bà .
 
Đến trưa,  chuẩn   ngoài thì nhận  điện thoại từ bệnh viện.
 
“Người nhà của Thẩm Phong  ? Anh  sáng nay  t.a.i n.ạ.n giao thông, mau đến bệnh viện trung tâm.”
 
 và  chồng vội vã chạy đến.
 
Chồng    giường, băng bó khắp , kêu đau t.h.ả.m thiết.
 
“Bác sĩ, chồng    ạ?” —  hỏi.
 
“Bệnh nhân  shipper chạy ngược chiều tông bay  đường, may    đường gọi cấp cứu. Gãy xương ống chân, lệch cổ. Ít nhất  viện một tháng.”
 
“Cái gì… cái … tốn bao nhiêu tiền  bác sĩ?”
 
“Cộng cả phẫu thuật và phục hồi, tầm 7 đến 8 vạn tệ.”
 
“Trời ơi, đắt thế! Lỗ , lỗ to !” —  chồng hét lên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-me-chong-nam-tai-chinh-ca-nha-len-duong-sang-tay-thien/4.html.]
 đột nhiên nghĩ  điều gì đó.
 
“Mẹ! Có   cố tình giấu chìa khóa xe của Thẩm Phong ? Vì  tiết kiệm tiền điện ?!”
 
Chồng  lập tức quát.
 
“Mẹ! Có    ?!”
 
“Nhà tiền điện cao quá,  nghĩ đạp xe   cho tiết kiệm…”
 
“Mẹ! Tiết kiệm  mười tệ tiền điện mà giờ mất tám vạn viện phí, thấy lời ?!”
 
“À đúng ! Kiện! Phải bắt  đ.â.m bồi thường!” —  chồng lóe sáng.
 
“Người  chạy mất ! Có tìm  cũng chẳng  tiền mà đền!  là tự hại !”
 
“Không     mà...” — bà  run rẩy  bên cạnh.
 
“Mẹ! Tất cả là do ! Con  nhận dự án,   còn  thưởng ba trăm nghìn! Giờ thì dự án mất, tiền cũng bay. Mẹ về nhà , con    nữa!”
 
Một tháng , chồng  hồi phục, xuất viện.
 
Anh đặt đống t.h.u.ố.c thừa lên bàn .
 
“Mẹ, đây là t.h.u.ố.c bác sĩ kê cho ?”
 
“Mẹ, con khỏi , bác sĩ bảo  cần uống nữa.”
 
“Trời đất ơi, còn dư nhiều thế , phí quá.” — bà  lẩm bẩm.
 
Sau bữa tối,    dạo cho tiêu cơm.
 
Một lúc , hàng xóm gõ cửa.
 
“Linh Sương ơi,  chồng cô ngất xỉu ngoài đường ,   đưa  viện , mau tới !”
 
 và chồng chạy đến bệnh viện, thấy bác sĩ đang rửa  dày cho bà .
 
“Người già   thì thôi, chứ  trẻ như hai cô chú mà   t.h.u.ố.c là độc ? Không bệnh mà uống linh tinh, rối loạn là đúng !”
 
Thì  bà  tiếc thuốc, sợ lãng phí nên trộn t.h.u.ố.c với cơm ăn hết.
 
Chồng  nổi giận, mắng bà một trận, dọa nếu còn thế nữa thì bảo  họ ở quê g.i.ế.c hết gà vịt của bà!
 
Bà  sợ, mới chịu yên.
 
Hôm đó, chồng  mang về mấy hộp quà đắt tiền, bảo để cảm ơn sếp  cho nghỉ phép một tháng, tiện “lấy điểm  mặt”.
 
“Mấy hộp  bao nhiêu tiền ?” —  chồng tò mò sờ túi đựng tinh xảo.
 
“Hơn hai nghìn một hộp đấy. Đừng động , hỏng là toi.”
Bà   hóa đơn, ánh mắt lóe sáng,  liền  — bà  sắp bày trò.
 
Tối đó,  len lén theo  bà.
 
Bà   cửa hàng  cao cấp, bắt đầu gây chuyện.
 
“  cần ! Mấy  là đồ lừa đảo! Hàng  mở    cho trả?!”
 
“Bà ơi, quà tặng của chúng  bán    là  đổi trả   ạ.”
 
“Không đổi hả?! Được,   đây! Cửa hàng lừa đảo! Mọi  đừng mua! Đồ bắt nạt dân nghèo!”
 
Quản lý  chịu nổi, đành nhượng bộ.
 
“Được   , bà đừng  ầm nữa,  cho đổi.  bà  mang cả hộp đựng  nhé.”
 
“ thấy hộp cũng , thôi  mua  hộp , trăm tệ, chốt!”
 
“Bà ơi, cái đó  …”
 
Ánh mắt bà  trừng lên, quản lý đành câm nín.
 
  ngoài ,  là yên tâm .