Mấy con cua tướng đang bắt cá, mấy con tôm binh đang lén lút móc cá  lưỡi câu của Ngao Tuần.
Thủ pháp thuần thục, động tác cực nhanh, phối hợp ăn ý vô cùng.
Một con tôm  đá một cái: "Mày  mù ! Móc  tay tao !"
Một con cá chép tinh đỏ hoe  lóc: "Long Tam điện hạ quá đáng quá! Giữa mùa đông lạnh giá, ngày nào cũng  đưa cá cho   cũng đành , bây giờ  còn bắt chúng  móc cá  lưỡi câu cho  nữa!"
"Sao   bảo  đưa luôn cả  hai của   bụng  luôn ?"
Bên cạnh, một nam tử mặc áo bào đen gõ đầu cá chép tinh: "Suỵt! Mày   sống nữa ? Cẩn thận  điện hạ  thấy, lát nữa câu mày lên ăn thịt đấy!"
Ta nhận  nam tử mặc áo bào đen,  là thuộc hạ mà Ngao Tuần mang theo khi  học ở Côn Luân Hư - Nhiễm Vân.
17
Chẳng lẽ, Ngao Tuần  khôi phục trí nhớ?
Ta lén lút  trở  thuyền,   khỏi khoang thuyền, giả giọng Nhiễm Vân, cố tình gọi Ngao Tuần đang câu cá: "Long Tam điện hạ!"
Ngao Tuần theo bản năng đáp: "Chuyện gì?"
Ta  đổi giọng  gọi : "Long Tam điện hạ?"
Ngao Tuần dường như nhận  điều gì đó  , đột nhiên  đầu    với vẻ kinh ngạc, tay nắm chặt cần câu, các khớp xương trắng bệch.
"Nương tử, nàng  gì ?"
"Còn giả vờ?"
Ta dứt khoát tạo  một con sóng lớn, đánh bật tất cả tôm binh cua tướng  đáy biển lên thuyền.
Tôm binh cua tướng từ  trời rơi xuống, tứ tán rơi  thuyền đánh cá.
Chúng yêu   thấy Ngao Tuần, vội vàng quỳ xuống  mặt : "Long Tam điện hạ."
Giữa cơn sóng dữ, Ngao Tuần  yên tại chỗ, ban đầu mím chặt môi   gì, liếc  ,  cau mày suy nghĩ, hồi lâu mới hỏi: "Nàng khôi phục trí nhớ khi nào?"
"Một năm ."
Ta hỏi ngược  : "Chàng thì ? Khi nào  nhớ ?"
"Ngày thứ hai  khi chúng  thành . Vì quá vui mừng, lúc dậy  cẩn thận  ngã, đập đầu, thế là nhớ ."
"..."
Hai  chúng  im lặng suy nghĩ hồi lâu.
Cả hai  nhớ  từ lâu .
 chẳng ai hé răng nửa lời.
Tâm tư riêng của mỗi ,  cần  cũng hiểu.
Ta đổ  ngược : "Chàng nhớ  từ sớm  ? Thế mà   ? Chàng lừa ?"
Ngao Tuần: "Nàng cũng   ?"
Ta: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mat-tri-nho-ta-va-ke-thu-sinh-duoc-bay-dua-con/p10.html.]
Đôi môi đỏ mọng của Ngao Tuần mấp máy, nửa ngày mới thốt   một câu: "Hôm đó, rõ ràng là nàng hôn  ."
"Ta? Hôn ? Khi nào?"
Thấy  mãi  nhớ , Ngao Tuần  nhịn  nhắc nhở: "Ngày  sét đánh! Đó là nụ hôn đầu của , nếu nàng  thích  thì   hôn ?"
"Hả?" Ta ngẩn , hình như đúng là  chuyện .
Chúng   chìm  im lặng.
Hồi lâu, hai  gần như đồng thời lên tiếng: "Vậy chúng ..."
Ta: "Còn    nữa? Chàng  ly hôn ?"
"Không ly hôn! Ta  ly hôn!" Ngao Tuần lập tức luống cuống, vội vàng ôm chầm lấy .
Ta thừa lúc Ngao Tuần  đề phòng, nhảy lên  , siết cổ , hất hàm  hiệu về phía cửa,  lệnh: "Chúng  ."
"Đi ?"
"Về nhà ăn cơm chứ còn   nữa."
Ta  thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Ngao Tuần.
Có lẽ, tiếp tục sai lầm là điều đúng đắn nhất mà chúng   .
18
Ba  bọn  xách theo cá mà tôm binh cua tướng hiếu kính về nhà.
Vừa đến cửa,  ngây .
Sân nhà  long trời lở đất, phụ   và Đông Hải Long Vương đang dẫn theo hai nhóm  đánh ,  ai chịu nhường ai.
Phụ  nổi trận lôi đình, chỉ  mũi Đông Hải Long Vương: "Lão già! Ông đến đây  gì?"
Đông Hải Long Vương tức đến mức râu tóc dựng ngược: "Tiểu tử hỗn xược! Vô lễ! Ta đương nhiên là đến để đưa con trai  Ngao Tuần và bảy đứa cháu rồng về Đông Hải!"
Phụ   hất tay áo, chuyển sang chế độ tấn công: "Cái gì mà cháu của ông? Đó rõ ràng là con gái  sinh ! Phải về Thệ Thủy với !"
Nói xong, hai  bắt đầu động thủ đánh .
Sân nhà lập tức gà bay chó sủa.
Cảnh tượng    quen thuộc đến thế?
Ta chợt nhớ , sáu trăm năm ,  đầu tiên chúng  gặp .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Lúc đó, ai mà ngờ ,   chúng    kết cục như thế .
Thấy hai lão rồng đánh  càng lúc càng dữ dội,  và Ngao Tuần lập tức quyết đoán, thừa lúc hai   chú ý, lén mang sáu quả trứng còn   ngoài.
Dùng mây trốn thoát, bỏ chạy.
Ngao Giáp bám   cha nó: "Cha nương, chúng   ?"
Ta và Ngao Tuần   .
Trời cao biển rộng, chỗ nào mà chẳng thể .
(HẾT.)