Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 389-390
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:21:42
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
389
“Được.”
Lần cũng khách sáo.
Lục Lăng Tiêu đến bàn ăn xuống, bàn là vài món ăn gia đình quen thuộc, trứng xào cà chua, cải thìa luộc, thêm một món cánh gà kho tàu, và một tô canh mướp hương hải sản, thanh đạm.
“Cảm ơn cô giáo Lạc.”
Trước khi ăn, Lục Hữu Hành líu lo cảm ơn, cầm chén đũa ăn cơm.
Lạc Khê múc canh cho , bé cũng kịp uống, nhằm thẳng món cánh gà kho tàu.
Thằng bé ăn nước sốt đầy miệng, thỏa mãn, cái miệng nhỏ luôn đầy ắp.
Ngược là Lục Lăng Tiêu đối diện vẫn như thường ngày.
Anh ăn nhiều, tư thế ăn thanh lịch quý phái, giáo dưỡng tự nhiên sẵn trong cốt cách.
Lạc Khê sợ thằng bé hóc xương, : “Hữu Hữu, con ăn chậm thôi, còn nhiều lắm.”
Lục Hữu Hành dùng sức nuốt cơm trong miệng xuống, gật đầu : “Cô giáo Lạc, cô nấu ăn ngon thật, chỉ ngon mà còn mắt, giống cô …”
Lạc Khê dáng vẻ của bé chọc .
“Không trong khi ăn.” Lục Lăng Tiêu đối diện mở lời .
Lục Hữu Hành lập tức im lặng.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tuy nhiên bố quát cũng , ngay lập tức cúi đầu ăn tiếp.
Lục Hữu Hành ăn liền hai chén cơm, khiến Lạc Khê sợ dám thêm cơm cho nữa, lo lắng sẽ đầy bụng.
Lục Lăng Tiêu : “Sức ăn của thằng bé luôn như , nhưng hôm nay cũng ăn đủ , đừng ăn nữa.”
Lục Hữu Hành chằm chằm vài chiếc cánh gà còn đĩa, lưu luyến.
Lạc Khê dỗ dành: “Vậy chúng ăn thêm một chiếc cánh gà cuối cùng nữa thôi ?”
Thằng bé lập tức mặt mày hớn hở: “Được.”
Ăn xong bữa cơm, quần áo cũng sấy khô xong.
Lạc Khê dọn dẹp bếp xong, liền phòng giặt lấy quần áo Lục Hữu Hành khỏi máy sấy.
Khi trở mặt Lục Hữu Hành, Lạc Khê hỏi: “Có cần cô giáo giúp con mặc ?”
Chưa kịp để Lục Hữu Hành mở lời, Lục Lăng Tiêu đầu nó một cái, lạnh lùng :
“Nó tự .”
Lạc Khê cũng đành đưa quần áo cho Lục Hữu Hành, xoay việc khác.
Lạc Khê , Lục Hữu Hành liền đầu , trừng mắt bố .
Cậu bé luôn cảm thấy bố nó giống như cái gậy khuấy phân, luôn hỏng chuyện của .
Mặc quần áo của , cũng còn lý do gì để ở nữa.
Thấy trời khuya, Lục Lăng Tiêu dẫn Lục Hữu Hành chuẩn rời .
Trước khi , Lục Hữu Hành còn lưu luyến hỏi Lạc Khê: “Cô giáo Lạc, cuối tuần con thể đến tìm cô nữa ?”
Lạc Khê ngượng ngùng, cô nhất thời trả lời thế nào.
Một là cô cảm thấy, vì Lục Lăng Tiêu là bố , nên cô và Lục Hữu Hành quá gần cũng .
Hai là cuối tuần Lạc Khê cũng khá bận, công ty mới bên cô vẫn thích nghi, cộng thêm lớp ở trung tâm bồi dưỡng, cô luôn dành nhiều tâm sức hơn.
Vì Lạc Khê nghĩ một lát, khéo léo : “Cuối tuần , chúng vẫn thể gặp ở trung tâm bồi dưỡng mà.”
Có lẽ thằng bé cũng cảm nhận lời từ chối của Lạc Khê, mặt nhỏ lập tức xụ xuống.
Cậu bé mặt ủ mày chau gật đầu, “Vậy thôi ạ.”
Thất vọng tràn trề.
Tuy nhiên, khi , vẫn về phía bàn ăn cách đó xa lưng Lạc Khê, :
“Vậy cô thể cho con ăn thêm chút cá tuyết phi lê ?”
Lạc Khê ngẩn một chút, : “Con ăn cái ? Được thôi.”
Nói xong, Lạc Khê liền lấy chiếc túi giấy đựng cá tuyết phi lê qua.
“Tặng con hết luôn ?” Lạc Khê đưa đến mặt bé.
390
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/389-390.html.]
Lục Hữu Hành nhận lấy, “Cảm ơn cô”
Tuy nhiên, Lạc Khê vẫn dặn dò: “Mặc dù ngon, nhưng ăn quá nhiều một nhé, chia ăn từ từ.”
“Ừm.”
Lục Hữu Hành gật đầu, theo bố về phía thang máy.
Tiễn hai cha con , nụ mặt Lạc Khê cũng dần phai nhạt.
Cô khẽ thở dài một tiếng, đóng cửa .
Vừa khỏi nhà Lạc Khê, Lục Hữu Hành liền bắt đầu than phiền.
“Đã bảo bố đừng theo mà, bố cứ nhất quyết theo, xem , cô giáo Lạc còn chẳng giữ con …”
Hợp ý là , nếu bố theo, thể ngủ qua đêm ở nhà cô giáo Lạc ?
Lục Hữu Hành lầm bầm bất mãn: “Vốn dĩ con nghĩ kỹ thế nào để cùng cô giáo Lạc tận hưởng thế giới hai , tất cả là tại bố…”
Thế giới hai ?
Càng càng quá đáng đấy.
Lục Lăng Tiêu vài bước, đột nhiên dừng .
Lục Hữu Hành chú ý đến bố dừng phía , cứ tự lẩm bẩm
“Có bố, cô giáo Lạc còn chẳng yêu, rõ ràng cô đến thế, đều là bố hù dọa, tại bố cứ hù dọa cô ?”
Thằng bé càng càng tức giận, đầu mới phát hiện mục tiêu trút giận biến mất.
Cậu cũng dừng theo, về phía .
Lục Lăng Tiêu đến một thùng rác, đổ hết cá tuyết khô còn trong nửa chiếc túi giấy trong.
Lục Hữu Hành ngây , chạy , chằm chằm cá tuyết khô đổ , hỏi:
“Bố gì ? Cái là cô giáo Lạc tặng con mà.”
Lục Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nó một cái, : “Cái thứ rác rưởi , ăn ít thôi.”
Nói xong, cũng bận tâm bé vui , xoay sải bước về phía cổng khu chung cư.
Lục Hữu Hành há hốc mồm cá tuyết phi lê thùng rác nuốt chửng, ban đầu còn tiếc nuối.
nghĩ đến là đàn ông xa lạ tặng cô giáo Lạc, liền còn quá quý trọng nữa.
Xoay chạy về phía , bước theo bước chân của bố.
Trên đường về, Lục Hữu Hành luôn vui.
Nó ở ghế , cứ hờn dỗi, như thể đều là của Lục Lăng Tiêu.
Lục Lăng Tiêu hai cuộc điện thoại, luôn để ý đến .
Cho đến khi chuyện điện thoại xong, Lục Hữu Hành mới với tài xế ông Chu phía : “Chú Chu, đón con ở trung tâm bồi dưỡng chú một ?”
Ông nhất thời hiểu ý thằng bé, liếc qua gương chiếu hậu, : “Sao ? Bố tự đón con, con còn vui ?”
Lục Hữu Hành hơn cả vui.
nguyên nhân với ông .
Lục Lăng Tiêu cũng chỉ liếc bé một cái, để ý.
Cho đến khi xuống xe, Lục Hữu Hành một phía , vẫn còn than vãn: “Hay là con dọn ở cùng cô giáo Lạc , bố thật vướng chân…”
Lời xong, thể thằng bé đột nhiên chúi về phía , cắm đầu lao đống tuyết phía .
Một lát , Lục Hữu Hành bò dậy từ đống tuyết, vẻ mặt thể tin .
Cậu bé đầy đầy mặt là tuyết.
Tuy đống tuyết mềm xốp, ngã cũng đau, nhưng lạnh nha.
Lạnh buốt, tuyết chui cổ áo.
Cậu nửa trong đống tuyết, đầu bố , tức giận hỏi: “Bố đá con?”
Lục Lăng Tiêu thừa nhận, đến phía , đầu : “Ai bảo con đường, cô giáo Lạc con ngốc như ?”
Lục Hữu Hành thật sự vì bố tức.
Cái miệng nhỏ trề xuống, Lục Lăng Tiêu : “Với , cô con nhè ?”
Đôi mắt vốn ướt át, nó ngay lập tức nuốt nước mắt trong.