Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 387-388
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:21:22
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
387
Tăng Vân mới thu hồi suy nghĩ, với Lạc Khê: “Không cần khách sáo với , nếu như em thích, sẽ nhờ bố gửi thêm một ít qua cho em.”
“Không cần, cần, phiền phức lắm, em ơn .”
Tăng Vân Lạc Khê .
Không từ lúc nào, Lục Hữu Hành quấn chiếc chăn nhỏ, chân trần đến lưng Lạc Khê.
Nhìn hai cứ chuyện mãi, Lục Hữu Hành ngước cằm nhỏ lên, Tăng Vân, Lạc Khê.
Cuối cùng, nó vẫn nhịn ngắt lời: “Cô giáo Lạc, con ăn cái đó ?”
Ngón tay thằng bé chỉ chiếc túi giấy màu sẫm Tăng Vân mang đến, bên trong là cá tuyết khô nướng sẵn.
Mặc dù là Tăng Vân mang đến cho Lạc Khê, nhưng vì thằng bé mở lời, Lạc Khê cũng tiện từ chối.
Lạc Khê đành đến, lấy một ít cá tuyết khô bên trong, đưa cho Lục Hữu Hành.
Lục Hữu Hành một tay nhận lấy, nhưng ăn ngay, mà đặt ánh mắt lên khuôn mặt Tăng Vân.
Để tránh gượng gạo, Tăng Vân cũng đành chào hỏi nó, hỏi: “Bé con, con tên gì?”
Lục Hữu Hành Lạc Khê, : “Con tên Lục Hữu Hành, chú, chú tên gì ạ?”
Tăng Vân cúi xoa đầu nó, : “Chú họ Tang.”
“Ồ, chú Tang, chú ngủ giường cô giáo Lạc ? Giường cô thật mềm thật thoải mái nha, còn thơm giống cô nữa…”
Nụ Tăng Vân cứng mặt.
Thằng bé tưởng như vô tư lời trẻ con.
lời chứa đầy cạm bẫy.
Thằng bé mở miệng ngậm miệng gọi là chú, vốn dĩ Tăng Vân cũng già, nó gọi như …
Vịt Trắng Lội Cỏ
Chỉ như cũng thôi, thằng bé như cố tình khoe khoang với , như thể đang :
Chú ngủ qua , vì chú tư cách; còn cháu thì khác, cháu chỉ ngủ qua, mà còn ngủ cùng cô giáo Lạc nữa.
Tăng Vân chằm chằm đứa trẻ trông vẻ ngây thơ mắt .
Đột nhiên cảm thấy nó hề ngây thơ, nghĩ đến bố như nó…
Thằng bé đang tuyên chiến với ?
Đang với rằng, Lạc Khê chỉ thiết với bọn chúng, còn tư cách.
Thêm những lời Lục Lăng Tiêu lúc nãy… Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Cuối cùng, Tăng Vân vẫn thu ánh mắt, thẳng với Lạc Khê:
“Vì em đang khách, phiền nữa, hôm khác khi nào em rảnh, chúng hẹn.”
“Được, em tiễn nhé.” Lạc Khê .
Lần Tăng Vân từ chối.
Lạc Khê tiễn Tăng Vân đến tận cổng khu chung cư.
Tăng Vân dừng bước, đầu tòa nhà nhà Lạc Khê.
Tăng Vân : “Vừa nãy tiện hỏi, đứa trẻ đó là…”
Lạc Khê ngay Tăng Vân hiểu lầm, giải thích:
“Thằng bé là một học sinh trong lớp thư pháp của em, tên Hữu Hành. Hôm nay gặp bên ngoài, thuận đường đưa em về, ngờ quần áo bé ướt…”
“Đó jhông con của em ?” Tăng Vân nhịn ngắt lời hỏi.
Lạc Khê hỏi ngẩn , đó lên, “Anh hiểu lầm , thể là con của em ?”
Nghe Lạc Khê , Tăng Vân rõ ràng thở phào một .
Vừa nãy suýt chút nữa tin lời Lục Lăng Tiêu, nhầm đứa trẻ đó là con của Lạc Khê.
Không thể , đứa trẻ đó và Lạc Khê quả thực vài phần tương đồng.
Tuy nhiên, vì Lạc Khê phủ nhận sự thật , lời của Lục Lăng Tiêu tự nhiên cũng là thật.
Tăng Vân : “Thôi đừng tiễn nữa, ngoài trời lạnh mau về nhà , chúng liên lạc qua điện thoại .”
“Ừm.”
Lạc Khê đáp lời, Tăng Vân rời , cho đến khi khuất bóng..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/387-388.html.]
388
Tiễn Tăng Vân , Lạc Khê cũng đầu về phía tòa nhà của , khỏi thở dài một tiếng.
Trở về nhà, Lục Hữu Hành ăn hết gần nửa cá tuyết khô trong tay.
Đang sofa phòng khách xem TV.
Lạc Khê đóng cửa phía , với Lục Hữu Hành:
“Nhà cô quần áo để , con đợi một chút nhé, cô giặt quần áo cho con, dùng máy sấy sấy khô, chắc cũng nhanh thôi.”
Lục Hữu Hành chăm chú Peppa Pig TV, đầu “ừm” một tiếng, chẳng chút khách sáo.
Còn Lục Lăng Tiêu chằm chằm ly nguội lạnh bàn , trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.
Anh đến đây lâu như , ngay cả họ Tang cô còn tự tay pha , còn ngay cả một ly nước lọc cũng xứng ?
Đương nhiên, Lạc Khê cũng ý định tiếp đãi theo phép tắc đãi khách, mà trực tiếp lờ , bước phòng tắm.
Lạc Khê nhanh chóng giặt sạch áo quần của Hữu Hữu, tiện thể giặt luôn cả quần lót hình Peppa Pig của bé
Rồi cho máy sấy ở bên cạnh.
Máy sấy cần 40 phút mới thể sấy khô quần áo.
Khoảng thời gian đối với Lạc Khê, chắc chắn là khó chịu.
Cô ở chung trong một căn nhà với Lục Lăng Tiêu mặt Hữu Hữu, nhưng chẳng cách nào.
Cô máy sấy lề mề một lúc, Lục Hữu Hành ở ngoài gọi: “Cô giáo Lạc, con uống nước.”
Cá tuyết khô khô mặn, nó ăn một nhiều như , khát mới lạ.
Lạc Khê chỉ đành , tìm cốc rót nước cho bé uống.
Lục Lăng Tiêu cũng Lạc Khê, : “Làm phiền, thể cho một cốc luôn ?”
Lạc Khê liếc , trả lời, nhưng cũng rót cho một cốc.
Lục Hữu Hành uống xong nước trong cốc, chân trần về phía chiếc túi giấy đựng cá tuyết khô.
“Không ăn nữa.”
Đột nhiên bố ngăn , Lục Hữu Hành quả nhiên yên.
Cậu bé đầu Lạc Khê.
Lạc Khê cũng khuyên: “Hữu Hữu ngoan, lời bố, cá tuyết khô quá mặn, ăn nhiều sẽ đau họng đó.”
Vì Lạc Khê như , Lục Hữu Hành cuối cùng cũng buông tay.
Lạc Khê hỏi: “Hữu Hữu, con đói bụng ?”
Lục Hữu Hành thực sự đói.
Sáng nay tìm Lạc Khê ở trung tâm bồi dưỡng, gặp nên cứ ầm lên buộc ông tài xế lái xe đưa nó đến Bệnh viện Trung ương chờ đợi, bây giờ trời bên ngoài tối .
Chưa đến bữa tối, ngay cả bữa trưa cũng ăn.
Bụng Lục Hữu Hành khéo cũng kêu ùng ục lên.
Cậu bé ngượng ngùng che bụng nhỏ của .
Lạc Khê thấy , đành : “Vậy con đợi một chút nhé, cô giáo chút đồ ăn cho con, ?”
“Dạ”
Thằng bé trả lời vô cùng dứt khoát.
Vừa đồ ăn, cần vội vã rời , đương nhiên là vui vẻ .
Trong thời gian Lạc Khê bếp chuẩn bữa tối, Lục Hữu Hành luôn theo sát bên cô, như một cái đuôi nhỏ rời, cái miệng nhỏ líu lo ngừng.
Lạc Khê nấu ăn, , cũng cô đơn, còn khá vui.
Khoảng đầy nửa tiếng, ba món mặn một món canh bày lên bàn.
Lục Hữu Hành quấn khăn tắm, đầu tiên leo lên ghế ngay ngắn, vẻ mặt mong đợi nếm thử tay nghề cô giáo Lạc.
Ánh mắt Lạc Khê vượt qua , về phía phòng khách.
Lạc Khê với Lục Lăng Tiêu đang sofa: “ nhiều, nếu chê, cũng ăn chút nhé?”