Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 381-382
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:20:02
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
381
Lạc Khê định từ chối, nhưng Lục Hữu Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Thằng bé ngước khuôn mặt lên cô bằng đôi mắt trong veo sáng ngời, đầy vẻ mong đợi.
“Cô giáo Lạc, cô ghét bố con , nếu cô ghét ông cũng , con thể bảo ông xuống xe.”
Lục Lăng Tiêu: …
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Lạc Khê cũng đành dối: “Không .”
Lục Hữu Hành vẫn cảm thấy là vấn đề của bố
Bởi vì kể từ khi cô giáo Lạc lên xe, hề bố bé mấy .
Bố trai ?
Không tất cả phụ nữ đều thích ông ?
Riêng cô giáo Lạc ông , nhất định là ghét ông .
Nghĩ đến đây, Lục Hữu Hành còn thấy vui, chỉ là thấy khuôn mặt bố phía đen sầm đến mức nào.
Lạc Khê liếc Lục Lăng Tiêu nhanh chóng, đành gật đầu : “Vậy phiền hai .”
“Không phiền, một chút cũng phiền…” Lục Hữu Hành hớn hở với chú Chu đang ở phía : “Chú Chu, đến nhà cô giáo Lạc, chú địa chỉ đó.”
Tài xế Chu cảnh hai cha con hợp tác ăn ý, cho cô giáo Lạc cuồng, khỏi bật .
Thì , Tổng giám đốc Lục cố tình lái xe một quãng đường xa đến đây, là vì ý đồ .
Tài xế Chu liên tục quan sát biểu cảm của mấy qua gương chiếu hậu.
Việc cô giáo Lạc xinh ông công nhận từ lâu, đây ông từng phát hiện, nhưng bây giờ thế nào ông cũng thấy ba ở ghế giống như một gia đình ba .
Tổng giám đốc Lục trai, cô giáo Lạc xinh , Lục Hữu Hành càng như tập hợp tất cả ưu điểm của hai , như búp bê.
“Chú Chu, chú con ?”
Lục Hữu Hành thấy ông Chu động đậy, vỗ ghế lái giục giã.
“Được , Tiểu thiếu gia, nhưng con yên chú mới thể khởi động.”
Nghe , Lục Hữu Hành lập tức ngoan ngoãn về chỗ của .
Lục Hữu Hành vui sướng tột độ lúc .
Bên trái là bố, bên là cô giáo Lạc, đột nhiên cảm thấy mãn nguyện, ước gì cũng còn sống, bốn cùng , thì mấy.
nghĩ đến từng gặp mặt của , từ bỏ.
Ông nội từng , lên thiên đường từ lâu, ước nguyện thể thành hiện thực, nghĩ đến nữa thì hơn.
Suốt dọc đường , Lục Hữu Hành như một chú chim, líu lo ngừng.
Cậu bé và Lạc Khê mỗi một ly sữa trong tay, mặc dù hương vị còn nữa, nhưng cô giáo Lạc bên cạnh, vẫn cảm thấy ngọt ngào như .
Lục Lăng Tiêu hầu như gì suốt chặng đường.
Lục Hữu Hành cử động mạnh, thỉnh thoảng cánh tay nhỏ va
Lục Lăng Tiêu cũng chỉ liếc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng cũng đầu Lạc Khê một cái.
Lục Hữu Hành : “Cô giáo Lạc, cô ngủ một sợ ?”
Chủ đề đổi quá nhanh, Lạc Khê thích ứng kịp.
“Con cô giáo Tần , cô giáo Giang nghỉ việc ở tỉnh khác , trong nhà chỉ còn cô một ?”
Lời của Lục Hữu Hành, Lục Lăng Tiêu thực sự lọt tai, một bên lông mày khẽ nhếch lên.
Lạc Khê mới đáp: “ , nhưng cô sợ , cô là lớn mà.”
Lục Hữu Hành thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/381-382.html.]
Không giống với kết quả nó dự đoán trong đầu.
Cậu bé đang chờ Lạc Khê rằng cô sẽ sợ, đó thể theo lời cô , nếu cô sợ, thể qua ngủ cùng cô.
Đáng tiếc, câu trả lời của cô giáo Lạc ngược .
382
Lục Lăng Tiêu liếc mắt nhận cái “âm mưu” của bé, liền một cái đầy khinh thường.
Lục Hữu Hành chẳng hề bận tâm.
Phía đột nhiên phóng một đôi con, tài xế Chu đạp phanh gấp một cái.
Ly sữa trong tay Lục Hữu Hành, vô tình siết nhẹ một cái, đổ một ít quần bé
Lạc Khê thấy , theo bản năng cúi đầu lục trong túi xách lấy một gói khăn giấy ướt, giúp bé lau vết sữa quần.
Lục Hữu Hành cúi gằm mặt, Lạc Khê giúp lau chiếc quần nhỏ của , thực sự chút ngượng ngùng.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Lăng Tiêu thấy , lạnh lùng : “Để nó tự lau.”
Bàn tay Lạc Khê đang cầm khăn giấy ướt bỗng khựng , cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt uy nghiêm của Lục Lăng Tiêu.
Lục Hữu Hành lập tức ngoắt đầu , giận dữ bố .
Lục Lăng Tiêu lặp một nữa, : “Chuyện của nó, cứ để nó tự .”
Vì đang dạy dỗ con cái, Lạc Khê cũng tiện gì, chỉ đành đưa gói khăn giấy ướt cho Lục Hữu Hành.
Lục Hữu Hành hậm hực nhận lấy, cúi đầu dùng sức lau chùi, càng lau càng mạnh, như thể đang trút sự bất mãn với bố .
Lục Lăng Tiêu chỉ liếc bé bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lạc Khê nhịn lâu, cuối cùng cũng nhịn , với Lục Lăng Tiêu: “Trước đây cơ hội gặp , vì hôm nay gặp, vài lời về Hữu Hữu với .”
Về vấn đề giáo d.ụ.c của Hữu Hữu, Lạc Khê luôn cảm thấy phụ của bé vô cùng vô trách nhiệm.
Dù , những lời đồn về Lục Lăng Tiêu mà cô từ miệng Hữu Hữu, thực sự khiến cảm thấy khó tin.
Dù Lục Lăng Tiêu , nhưng là một phụ , mặt con cái, những hình ảnh bất lợi cho sự phát triển của trẻ, tóm đều là thích hợp.
Ánh mắt Lục Lăng Tiêu sớm chuyển hướng đến cô, chờ đợi Lạc Khê tiếp.
Lạc Khê hít một thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc : “ nhận thấy, Hữu Hữu là đứa trẻ cần sự đồng hành của cha , lẽ bận rộn với công việc, nhưng việc giáo d.ụ.c con cái thể tùy ý, con còn nhỏ như , cứ luôn…”
“Luôn cái gì?”
Giọng Lục Lăng Tiêu trầm thấp và giàu từ tính, ánh mắt cô cũng sâu thẳm.
Lạc Khê ngại thẳng , c.ắ.n răng : “Ít nhất nên mặt con cái, những chuyện thích hợp cho trẻ xem với những bạn gái của .”
“Không thích hợp để xem?”
Giọng điệu Lục Lăng Tiêu cao lên một chút, nhưng ánh mắt rơi Lục Hữu Hành.
Lục Hữu Hành lo lắng gãi tai gãi má, né tránh ánh mắt từ bố, nhưng trong xe chỉ một chút gian , trốn cũng trốn , dám đối mặt với bố.
Lục Lăng Tiêu khẽ một tiếng, “Nó với cô như ?”
Lạc Khê sự nghiêm trọng của vấn đề, chỉ nghĩ rằng Hữu Hữu còn nhỏ như bé sẽ dối.
“Cô giáo Lạc, cô đói ?”
Lục Hữu Hành cố gắng tìm một chủ đề khác, nhanh chóng che đậy chuyện .
Lạc Khê vẫn tiếp tục với Lục Lăng Tiêu: “Thằng bé còn nhỏ như , tai mắt thấy những điều , thật sự sợ hư nó ?”
Biểu cảm của Lục Lăng Tiêu khó coi.
Lạc Khê bận tâm, cô đặt ánh mắt Hữu Hữu.
Dù Lục Lăng Tiêu là như thế nào, nhưng đứa trẻ dù cũng vô tội. Cậu bé từ nhỏ bỏ rơi một trong viện điều dưỡng…
Cô chỉ hy vọng, Lục Lăng Tiêu thể quan tâm đến nó nhiều hơn một chút.