Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 377-378
Cập nhật lúc: 2025-11-25 12:19:28
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
377
Lục Hữu Hành rụt cổ , nhút nhát : “Con, con đợi cô giáo Lạc.”
“Cô cô ở đây với con ?”
Lần , Lục Hữu Hành lời nào.
Tài xế bên cạnh giải thích: “Cô giáo khác ở trung tâm đào tạo , của cô giáo Lạc bệnh nặng, cô giáo Lạc đến thăm, nên mới hủy lớp thư pháp hôm nay. Thế là Tiểu thiếu gia tìm đến đây, nhưng cô giáo Lạc cũng ở bệnh viện nào. Những chuyện hết với Tiểu thiếu gia , nhưng Tiểu thiếu gia vẫn khăng khăng đợi ở đây…”
“Vậy cứ để nó đợi.”
Nói xong, Lục Lăng Tiêu trở trong xe .
Bên ngoài băng tuyết lạnh giá, Lục Hữu Hành mặt đầy vẻ uất ức.
Cô giáo Lạc cô ở đành, ngay cả bố cũng giúp .
Càng nghĩ càng tủi .
Tiêu Kỳ thực sự thể nổi nữa, : “Tổng giám đốc Lục, là đưa Tiểu thiếu gia lên xe ? Bên ngoài lạnh quá.”
Lục Lăng Tiêu liếc ngoài, gì.
Tiêu Kỳ nhất thời hiểu ý Lục Lăng Tiêu là gì, dám tự ý hành động.
Một lát , Tiêu Kỳ vẫn bước xuống xe.
Cậu nhanh chóng đến lưng Lục Hữu Hành, gọi một tiếng: “Hữu Hữu.”
Lục Hữu Hành đầu , Tiêu Kỳ chỉ phía , : “Hữu Hữu ngoan, theo chú Tiêu xe đợi cô giáo Lạc nhé? Bên ngoài lạnh quá, nếu con ốm, tuần gặp cô giáo Lạc nữa.”
Lục Hữu Hành liếc ghế , lớp cửa kính màu mực của xe, bé thể thấy bố đang biểu cảm gì khi bên trong.
Cậu sợ một khi lên xe, bố sẽ bảo tài xế lái , lúc đó xuống cũng khó.
Với sự hiểu của bé về bố, bố thể chuyện đó.
Lục Hữu Hành gì, Tiêu Kỳ đành tiến tới cố tình ôm .
Chỉ là thằng bé kịp ôm lên, Tiêu Kỳ kêu lên một tiếng, buông tay ngay.
“Con c.ắ.n chú!”
Lục Hữu Hành lùi một bước, đôi mắt đỏ hoe trừng .
Tiêu Kỳ từng chứng kiến Lục Hữu Hành cứng đầu .
Tiêu Kỳ nhất thời hết cách với bé
Đành đầu trong xe, lủi thủi về.
Tiêu Kỳ đóng cửa xe, cửa ghế đẩy .
Lục Lăng Tiêu như một cơn gió bước xuống xe, nữa đến phía Lục Hữu Hành.
Chưa kịp để thằng bé , Lục Lăng Tiêu tóm lấy cổ áo của bé, xách nó lên quẳng trong xe.
Lục Hữu Hành ném xe một cách thiếu tôn nghiêm như .
Vừa mới lồm cồm bò dậy khỏi ghế, giọng Lục Lăng Tiêu vang lên.
Anh : “Cô giáo Lạc lâu như , rõ ràng là gặp con.”
Nếu việc bố xách lên xe ban nãy là mất mặt, thì câu chắc chắn tổn thương lòng tự trọng của .
Cậu bé mở to mắt thẳng Lục Lăng Tiêu, nhưng tức đến mức một chữ nào.
Lục Lăng Tiêu cho nó thời gian thở dốc, tiếp tục chất vấn: “Bệnh viện ở thành phố Y hàng chục cái, cô cô ở Bệnh viện Trung ương với con ?”
Lục Hữu Hành vẫn .
Lục Lăng Tiêu hỏi: “Con một đợi giữa băng tuyết, cô để ý đến con ?”
Thấy Lục Hữu Hành sắp đến nơi, Tiêu Kỳ vẫn hòa giải: “Hữu Hữu, lẽ cô giáo Lạc thật sự việc gấp, tiện gặp con, là chúng gặp cô hỏi cho rõ nhé?”
Tiêu Kỳ vốn dĩ chỉ xoa dịu khí.
Không ngờ Lục Lăng Tiêu nể mặt , hai ly sữa trong tay Lục Hữu Hành, tiếp tục : “Con một tự nguyện với cô như , cô ?”
Lần , Lục Hữu Hành thực sự thể nhịn nữa, “Oa” một tiếng òa lên.
Dù Tiêu Kỳ khuyên cũng thể khuyên nổi.
Thằng bé , : “Bố là , huhu… Cô giáo vốn thích con, chỉ vì bố quá hung dữ với cô , nên cô thèm để ý đến con nữa.”
Thằng bé thật sự đau lòng.
Lục Hữu Hành vốn tính cách nhạy cảm từ nhỏ, khó khăn lắm mới gặp một cô giáo yêu thích đến , nhưng kể từ khi bố xuất hiện, cô giáo Lạc dường như xa lánh nó hơn.
Cậu thể cảm nhận tất cả điều đó từ nụ gượng gạo của cô giáo Lạc.
Thậm chí tin chắc rằng nhất định lầm, cô giáo Lạc thích bé nữa.
Nếu là đây, cô giáo Lạc tuyệt đối để bé đợi lâu như mà sẽ gặp.
Thấy Lục Hữu Hành t.h.ả.m thương như , biểu cảm của Lục Lăng Tiêu cuối cùng cũng dịu một chút.
Đến lúc , mới nhận hành vi của quá đáng.
Anh cũng rõ tại những lời đó với Lục Hữu Hành, lẽ là mang theo chút oán giận dành cho Lạc Khê, nên mới kiềm chế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/377-378.html.]
Lục Hữu Hành đau lòng khôn xiết, ngay cả nước mũi chảy cũng thổi bong bóng.
Lục Lăng Tiêu rút vài tờ khăn giấy từ hộp giấy đưa cho , nhưng thằng bé bướng bỉnh đầu , chịu nhận.
Lục Lăng Tiêu thở dài, : “Nếu con thực sự gặp cô , đưa điện thoại cô cho bố, bố đưa con tìm.”
Tiếng của Lục Hữu Hành ngừng bặt.
Cậu bé đầu , nước mắt nước mũi vẫn còn dính mặt, kinh ngạc hỏi: “Thật ạ”
Lục Lăng Tiêu gì.
Thằng bé sợ bố đổi ý định, vội vàng lấy điện thoại từ cặp sách.
378
Cậu bé lật tìm điện thoại của Lạc Khê đưa cho bố xem.
Tuy nhiên, Lục Lăng Tiêu lưu của cô giáo Lạc điện thoại , khỏi hối hận đôi chút.
Cậu bé lo lắng bố tìm cô gây phiền phức .
so với tương lai, vẫn lo lắng hiện tại hơn.
Cậu sợ hãi đúng như lời bố , cô giáo Lạc gặp .
Lục Lăng Tiêu nhấn gọi theo điện thoại đó.
Điện thoại reng vài tiếng, như ý thấy giọng lâu gặp.
“Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”
Lạc Khê của Lục Lăng Tiêu, mở lời cũng là ai.
Lục Lăng Tiêu im lặng hai giây, mở miệng hỏi: “Ở ?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Đầu dây bên quả nhiên im bặt một lúc.
Lục Lăng Tiêu nhanh chóng : “Hữu Hữu đợi cô ở cổng Bệnh viện Trung ương hơn hai tiếng , ai khuyên cũng chịu .”
Lạc Khê vô cùng kinh ngạc: “Hữu Hữu? ở Bệnh viện Trung ương.”
Điện thoại của Lục Lăng Tiêu đang bật loa ngoài, giọng Lạc Khê Lục Hữu Hành rõ mồn một.
Lục Lăng Tiêu cố tình cho nó , chính là để nó hết hy vọng.
Tuy nhiên, Lạc Khê cũng nhanh chóng : “ đang đường về nhà, Hữu Hữu về ?”
Nghe thấy giọng của cô giáo Lạc mà bé hằng mong nhớ, mũi Lục Hữu Hành cay cay, càng thêm uất ức thôi.
Cậu oà lên , : “Con tưởng rằng… tưởng rằng cô thích con nữa, oa…”
Lạc Khê ở đầu dây bên hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Hữu Hữu, Hữu Hữu con ? Cô giáo hề thích con nha, cô giáo hôm nay thật sự việc, xin cô rõ với con, là của cô giáo…”
Lục Hữu Hành to hơn, kể xiết nỗi tủi của .
Cậu bé mang ly sữa yêu thích nhất mà hằng mong đến tặng cô, mà cô thể…
Tiêu Kỳ ngớ ghế phụ lái, đầu .
Trước đây, thằng bé dám lớn như mặt Lục Lăng Tiêu, Lục Lăng Tiêu nhất định sẽ lệnh ngăn .
hôm nay thế nào cũng vẻ chiều chuộng nó?
Lục Hữu Hành chỉ phép lớn trong xe, mà càng càng tủi , nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt khắp nơi.
Tổng giám đốc Lục là chịu đựng nó kém nhất ?
Lục Hữu Hành càng càng thương tâm, cho đến khi rối loạn cả trái tim Lạc Khê.
Lạc Khê đành : “Hữu Hữu, con đừng nữa ? Cô xin con, ?”
“ mà, nhưng mà sữa của con kịp tặng cô, huhu…”
“Trà, sữa gì?” Lạc Khê khó hiểu.
Lục Lăng Tiêu hướng về điện thoại, thờ ơ : “Lục Hữu Hành dùng tiền tiêu vặt tự dành dụm, mua hai ly sữa tặng cô uống, cô ở đó, thằng bé cứ nhất quyết chịu về.”
Thì là …
Lạc Khê do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy hai đang ở ? Hay để qua đó một chuyến?”
“Được, bên cạnh nhà vệ sinh công cộng ở phía Tây Công viên Lệ Hồ.”
Lục Lăng Tiêu nhanh chóng báo một địa chỉ.
Tiêu Kỳ kinh ngạc tột độ, dám tin đầu về phía Lục Lăng Tiêu.
Đợi Lục Lăng Tiêu cúp điện thoại, Tiêu Kỳ mới hỏi: “ Tổng giám đốc Lục, chúng còn cách Công viên Lệ Hồ xa mà.”
Lục Lăng Tiêu nhấc mí mắt liếc , để ý đến.
Đương nhiên là xa, chỉ họ xa, mà Lạc Khê còn xa hơn.
Khu vực đó chỉ hẻo lánh, mà còn cách trạm xe buýt và ga tàu điện ngầm một quãng đường.
Đến lúc đó, chẳng đúng lúc cớ để đưa cô về nhà ?
Hơn nữa, từ đó, đến chỗ ở của Lạc Khê… ngay cả khi lái xe cũng mất hơn một tiếng.