SAU KHI MANG CON BỎ TRỐN TÔI BỊ MẤT TRÍ NHỚ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-16 07:07:28
Lượt xem: 1,860

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 9

 

Phó Tranh chỉ khẽ, hỏi con bé:

 

“Tiểu Lật Tử, con thêm một ba nữa ?”

 

Gương mặt đắc ý của Giang Dụ cứng ngay.

 

Cả căn phòng im lặng đúng ba giây Chu Quyện, từ đầu đến giờ vẫn im thin thít, bỗng thản nhiên mở miệng:

 

“Tiểu Lật Tử, là… con thêm hai ba nữa ?”

 

……

 

Đủ !!!

 

Ngoại truyện 2 – Giang Dụ

 

Gần đây, giới thiệu cho một tiểu minh tinh.

 

lười, chẳng buồn xem ảnh.

 

đó, trong một buổi tiệc, thấy một cô gái mặc váy dài hở vai, ngoài gió lạnh, vẫn mỉm xã giao với từng .

 

Nụ .

 

Vòng eo cũng .

 

hiểu , hỏi cô một câu:

 

“Không lạnh ?”

 

Sau đó, cô bước sảnh.

 

Nụ biến mất, gương mặt vô cảm, ánh mắt thẫn thờ như đang ở nơi nào xa lắm.

 

Bỗng đám đông vỗ tay.

 

rõ chuyện gì, ngơ ngác… cũng vỗ tay theo.

 

Cả đám bật ầm ĩ.

 

Cô mới hiểu họ đang , nhưng cô giận, chỉ khẽ , lễ phép.

 

Khoảnh khắc đó, bỗng thấy cô đáng yêu lạ thường.

 

Sau mới , cô tên là Lê Vãn Chu.

 

Cái tên chút quen… một lúc mới sực nhớ : đó chính là cô gái mà định giới thiệu cho .

 

liên lạc với bên , đồng ý với buổi hẹn hò đó.

 

nên đón cô ?

 

…Thôi, sợ cô căng thẳng.

 

Mặc vest vẻ nghiêm túc, thôi, cởi áo khoác , chỉ mặc sơ mi thôi.

 

Cài hết khuy sẽ trông khô khan quá, mở một cúc .

 

Ừ, hợp lý.

 

Khi cô bước , nên nhỉ?

 

Em ăn gì ?

 

Ừ, câu đó đấy.

 

Nếu ăn thì cùng ăn chút gì nhé. Ăn thì bảo dì Vương chuẩn chiều.

 

thầm nghĩ, quá hảo.

 

ngờ, gặp ăn mặc còn mỏng manh hơn .

 

Một mảng lớn lưng trần lộ , chiếc váy dài ôm sát tôn lên vòng eo mảnh mai mềm mại.

 

Thế mà… thứ đập mắt là đường cong, mà là chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của cô.

 

Giống như một con thỏ nhỏ đang run run trong gió.

 

Thế là câu mà đầu gặp cô hỏi:

 

“Không lạnh ?”

 

Chỉ là , sẽ là khoác áo cho cô.

 

Ngoại truyện 3 – Chu Quyện

 

Lê Vãn Chu là duy nhất trong thế hệ của kỹ thuật chơi đàn ngang ngửa .

 

Phong cách của cô đặc biệt đầy bi thương, nhưng bi lụy.

 

Trong nỗi tuyệt vọng vẫn tỏa sức sống mãnh liệt, như thể đang vùng vẫy vươn lên trong bóng tối.

 

Chúng cùng thi đấu, cùng luyện tập, ngang tài ngang sức, cạnh tranh đến gay gắt, nhưng trở thành tri kỷ, đối thủ, cũng là hiểu nhất.

 

Mỗi song tấu bốn tay, cảm giác như hòa thở và nhịp tim của cô.

 

thấy trong âm nhạc của cô nỗi đau, sự tuyệt vọng và cả sức sống mãnh liệt đến bướng bỉnh.

 

thích âm nhạc của cô.

 

hơn hết, say mê chính con tạo âm nhạc đó.

 

từng nghĩ, yêu âm nhạc hơn yêu bất cứ ai.

 

giờ, nhận đắm chìm Lê Vãn Chu còn sâu hơn cả âm nhạc.

 

Thế , một ngày nọ, cô biến mất.

 

Không đến lớp luyện tập, thi đấu, máy, trả lời tin nhắn.

 

Thầy bảo rằng cô bỏ piano.

 

Cô phản bội âm nhạc.

 

Khi , giận đến mức run .

 

Cô đáng cùng sân khấu, đáng cùng đ.á.n.h thức cả khán phòng.

 

bỏ .

 

Giống như… cô cũng bỏ rơi .

 

Khi còn trẻ, từng vì thế mà tức tối, bực bội đắm chìm trong oán hận suốt nhiều năm.

 

, nghĩ… thôi .

 

Nếu việc từ bỏ âm nhạc, từ bỏ thể khiến cô sống vui vẻ hơn thì cũng đáng.

 

Lê Vãn Chu, tại mỗi gặp cô càng nữa ?

 

cô ngày càng buồn, nước mắt ngày càng nhiều.

 

chẳng thể gì cả.

 

hiểu nỗi đau của cô.

 

chỉ thể ở đó, cùng em chịu đựng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-con-bo-tron-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-9.html.]

Sau đó cô say chủ động hôn .

 

Mềm mại, nóng bỏng, và run rẩy.

 

Cô vòng tay ôm lấy cổ , khàn giọng hỏi:

 

“Nếu em tiếp tục học piano, em cũng sẽ tỏa sáng như ?”

 

“Em cũng sẽ sân khấu, hàng ngàn đến chỉ để em đàn ?”

 

“Họ cũng sẽ khen ngợi em, rằng em thật tuyệt vời ?”

 

:

 

“Sẽ. Nhất định sẽ.”

 

“Bởi vì, em sẽ .”

 

hôn , giống như một đứa trẻ tủi đòi kẹo.

 

Lý trí của gần như sụp đổ.

 

Nước mắt cô rơi xuống mặt , rơi cả lên n.g.ự.c mỗi giọt đều nóng bỏng như lửa.

 

ôm lấy cô, hôn môi cô, hôn dọc xuống cổ, nhưng cuối cùng dừng , đặt một nụ hôn khẽ lên giữa đôi mày của cô.

 

thì thầm bên tai cô:

 

“Lê Vãn Chu, em yêu trong lúc tỉnh táo.”

 

Không cái ôm của men say, cũng nụ hôn của một mất kiểm soát.

 

nhiều năm , vẫn luôn tự hỏi:

 

Nếu hôm đó, chuyện thực sự xảy , liệu ở bên cô ?

 

Ngoại truyện 4 – Phó Tranh

 

Lúc đạo diễn Trần mời đóng bộ phim , thú thật nhận.

 

Đặc biệt là khi nữ chính là một tân binh đang chống lưng kiểu vốn cực ghét hợp tác.

 

đạo diễn Trần cam đoan:

 

“Cậu yên tâm, cô thực lực thừa, loại chỉ dựa scandal .”

 

Ông gửi cho đoạn video thử vai của cô.

 

Một cảnh .

 

Đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt đầy tuyệt vọng, những giọt nước mắt to tròn rơi lã chã, rơi từng giọt, từng giọt xuống.

 

Rồi đến khi đau đến cực hạn, cô khụy gối xuống, miệng mấp máy, gì đó nhưng nghẹn, phát nổi âm thanh nào.

 

Giống như một con thú nhỏ thương, đang nức nở tiếng động.

 

hiểu chấn động.

 

Tim run lên một nhịp.

 

lập tức, tự nhắc rằng đó chỉ là diễn xuất.

 

Là kỹ năng quá giỏi đến mức lôi cả cảm xúc của theo.

 

Đến phim trường, thấy cô lúc nào cũng âm thầm học thoại, tập diễn.

 

Một cô gái nỗ lực.

 

hiểu vì , mỗi khi đối diễn với , cô căng thẳng.

 

Cô gái nhỏ, cô sợ ?

 

, mỗi cô run, cố gắng nhẹ một chút:

 

“Đừng lo.”

 

“Em .”

 

“Từ từ thôi.”

 

Và quả thật, cô dần thả lỏng, diễn xuất ngày càng tự nhiên.

 

Hôm cảnh cuối, ống kính dừng ở cảnh ôm cô, nhẹ giọng :

 

“Tốt lắm.”

 

“Anh em sẽ mà.”

 

Khi , cảm nhận cơ thể trong vòng tay khẽ cứng .

 

, trái tim ngứa ngáy lạ thường, như một cánh lông vũ nhẹ chạm qua lòng bàn tay.

 

Rất lâu mới hiểu… yêu nhân vật mà Lê Vãn Chu thủ vai.

 

yêu chính Lê Vãn Chu.

 

cô biến mất.

 

Không lời từ biệt.

 

nguyên do, chỉ cô đau khổ.

 

Thế nên với chính sẽ cho cô thời gian, sẽ đợi.

 

cô biến mất thật.

 

Suốt bốn năm.

 

Cho đến một đêm nọ, điện thoại của sáng lên tin nhắn từ cô:

 

“Hình như em bỗng một đứa con. Anh xem khả năng là của ?”

 

Tay run đến mức cầm nổi điện thoại.

 

Không vì đứa trẻ mà vì luôn mong nhớ, rốt cuộc liên lạc .

 

chỉ một tin, biệt vô âm tín.

 

May mà đó, chụp cô dắt Tiểu Lật Tử dạo.

 

Bức ảnh nhanh chóng lan mạng.

 

Họ nhận cô là Lê Vãn Chu, nhưng paparazzi thì .

 

Họ cố tình chụp cả hai trong cùng khung hình.

 

Những quen trong giới gửi ảnh cho đòi giá trời.

 

mặc cả, chỉ :

 

“Bao nhiêu cũng . Đưa cho bản gốc.”

 

Sau đó thuê tìm cô.

 

Lần theo dấu vết và cuối cùng cửa nhà cô.

 

Lê Vãn Chu, vẫn sẽ đợi em.

 

sẽ để em rời nữa.

 

_Hết truyện_

Loading...