Chương 7
Nụ hôn mạnh mẽ, cuồng nhiệt, gần như tuyệt vọng, xóa sạch bộ bình tĩnh và lý trí của .
Rồi c.ắ.n mạnh lên cổ , giọng khàn khàn, nghẹn ngào:
“Lê Vãn Chu, chia tay.”
“Anh thể chờ em, nhưng chia tay.”
Sau đó, còn máy của , trả lời tin nhắn và khi tình cờ gặp ở sự kiện , giả vờ như xa lạ.
nghĩ một như , đừng kéo ai khác xuống địa ngục cùng nữa là .
Phó Tranh, vì vẫn vượt ngàn dặm tìm đến :
“Là sai.”
“Là đủ .”
Đến đây, đầu đau nhói dữ dội.
Người mà luôn né tránh trong tiềm thức, rốt cuộc cũng hiện rõ dần trong ký ức mất.
Hình ảnh chập chờn, tối sầm .
chịu nổi nữa và ngất .
…
nhớ .
Bà Lâm… c.h.ế.t.
Là ngày sinh Tiểu Lật Tử.
Lần , bà còn chỉ dọa dẫm bằng những vết thương hành vi tự hại nữa mà là từ tầng hai mươi ba, lao thẳng xuống, chút do dự.
Khi đẩy khỏi phòng phẫu thuật, ngẩng đầu lên thấy bà rơi xuống ngay mắt .
Bà Lâm… , thật sự tàn nhẫn với con đến mức đó .
…
Biết mang thai, bà chẳng phản ứng gì.
Có lẽ bà nghĩ sẽ phá thai, bởi trong mắt bà, đủ tư cách .
sinh con.
Tất cả những yêu thương mà từng , để con hết.
sẽ yêu con, sẽ tôn trọng sở thích của con, để con tự chọn con đường của , sẽ chống đỡ, sẽ thấu hiểu, sẽ một .
Bà Lâm lạnh, giọng khinh bỉ:
“Chỉ dựa mày ? Mày thế nào là một ?”
thẳng mắt bà, chậm rãi:
“Con từng . con từng con của một .”
“Con một đứa trẻ nên yêu thương như thế nào.”
“Chính vì con từng , nên con càng hiểu rõ phần thiếu vắng đó đáng sợ đến mức nào.”
Ban đầu, bà Lâm lo lắng.
Bà nghĩ chỉ đang chống đối, chọc giận bà.
đến khi nhận thật sự sinh đứa bé , bà bắt đầu phát điên trở .
Chỉ là… còn nhượng bộ.
Bà thể tổn thương đứa con của nhưng thì .
sẽ bảo vệ con .
sức mạnh đến từ , chỉ rằng trong như mọc một tấm khiên, giúp chống tất cả sự giằng xé và hủy hoại tinh thần mà bà trút xuống.
bỗng tin chắc rằng thể bò khỏi vũng lầy, sống trong tình yêu và sự yêu.
Vì yêu chỉ là đứa con sắp chào đời, mà còn là chính đứa trẻ trong tâm hồn cũng khao khát yêu.
Sau khi bà thấy dù tự hại thế nào cũng chịu phá thai, bà Lâm dần trở nên im lặng.
thỉnh thoảng, khi ánh mắt bà lướt qua , trong đó vẫn chỉ hận thù.
Mẹ , chính sinh con.
Con quyền chọn lựa, nhưng thì .
Mẹ chọn đàn ông đó, chọn để ông khiến thai và chính chọn sinh con.
Vậy tại hận ông mà chỉ hận con?
Trước ngày sinh, bà bên giường bệnh, giọng lạnh như băng:
“Chúc mày một cuộc đời giống tao.”
“Cũng hủy hoại.”
dù hủy hoại, thì chứ?
Đó là lựa chọn của .
sẽ trách ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-con-bo-tron-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-7.html.]
Càng trách đứa bé của .
Và , ngày sinh con, bà Lâm tính đúng giờ, mắt nhảy xuống.
còn nữa.
trở thành .
nức nở tỉnh dậy, thấy Tiểu Lật Tử đang bên cạnh, lo lắng lấy khăn chấm nước mắt cho .
Trong bếp, Phó Tranh đang luống cuống học cách nấu bữa sáng cho con bé.
Tiếng nồi niêu xoong chảo, tiếng va chạm, lẫn với mùi cháy khét nhàn nhạt.
Tiểu Lật Tử khẽ hỏi, giọng nghiêm túc mà non nớt:
“Mẹ ơi, ?”
“Con đ.á.n.h chú nhé! Con báo thù cho đó!”
khẽ bật , xoa đầu con:
“Cảm ơn Tiểu Lật Tử.”
“ .”
ôm con, cùng về phía lưng đàn ông đang vụng về trong gian bếp.
“Đó là .”
“Là , .”
Sau bữa ăn, Tiểu Lật Tử ngủ say.
tựa cửa bếp, lặng lẽ Phó Tranh dọn dẹp.
Một lúc lâu, khẽ mở miệng:
“Phó Tranh, .”
“Đừng đến tìm em nữa.”
Tay khựng một chút, nhưng vẫn tiếp tục rửa bát, giọng trầm :
“Thế còn Tiểu Lật Tử?”
đáp, giọng bình thản:
“Con bé con .”
Anh , ánh mắt nghiêm túc, thẳng :
“Anh thể ba của con bé.”
khẽ lắc đầu:
“Tiểu Lật Tử cần ba.”
“Chỉ cần em là đủ.”
Không khí im lặng một hồi.
Anh ngẩng lên, ánh mắt sâu, giọng khàn :
“Thế còn em?”
“Em cần ?”
trả lời.
Khóe môi nhếch lên, là nụ còn khó coi hơn cả khi :
“ cần em.”
“Lê Vãn Chu, cần em.”
Nửa ngày , Giang Dụ cũng tìm .
Ban đầu định gặp, nhưng nghĩ , vẫn mở cửa.
Tiểu Lật Tử tỉnh ngủ, thấy thêm một lạ liền sợ hãi nắm chặt vạt áo :
“Mẹ ơi, chú là ai?”
“Chú cũng là hả?”
cúi xuống, khẽ gật đầu:
“Ừ, chú là ba con.”
Cả Giang Dụ khựng .
Cơn giận vì gặp Phó Tranh dường như biến mất, đó là một sự run rẩy nhẹ khó diễn tả.
Anh bước gần, xuống mặt Tiểu Lật Tử, đưa tay chạm má con bé nhưng đến giữa chừng rụt về.
Khóe môi giật nhẹ, cố nặn một nụ méo mó:
“Tiểu Lật Tử, chú… chú thể ôm con ?”
Con bé , oa lên lớn.
khẽ thở dài.
Thấy ?
mà Tiểu Lật Tử cần ba.