SAU KHI MANG CON BỎ TRỐN TÔI BỊ MẤT TRÍ NHỚ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-16 07:07:25
Lượt xem: 1,825

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 6

 

Đặc biệt là .

 

mệt mỏi lắm .

 

, để từ chối bà.

 

Vì chính cuộc đời của bà sụp đổ là do sinh .

 

Bà Lâm từng là một nữ diễn viên, còn ba là đạo diễn.

 

Họ từng là cặp đôi vàng xem là tài tử giai nhân, tâm đầu ý hợp.

 

Cho đến khi bà m.a.n.g t.h.a.i .

 

Sự nghiệp của bà đang lên như diều gặp gió, nhưng vì ba quá mong con, nên bà từ bỏ công việc, ở nhà chờ sinh.

 

Thời đó, kiến thức về m.a.n.g t.h.a.i và sinh nở còn hạn chế.

 

Người chỉ âm thầm chịu đựng, chứ ai hết những nỗi đau.

 

Và khi chào đời, bà mới thế nào là địa ngục thật sự.

 

Da bụng trắng nõn xuất hiện vết rạn, hình thon thả biến dạng kiểm soát, cơn buồn nôn dày đặc, bầu n.g.ự.c sưng đau, bàng quang còn lời, tóc rụng thành nắm.

 

Còn trong phòng sinh là tiếng gào thét xé ruột gan.

 

Sau đó, bà mắc trầm cảm sinh.

 

những yêu thương , mà bà còn ghét bỏ luôn chính bản .

 

Ban đầu, ba kiên nhẫn.

 

Ông ở bên an ủi, chăm sóc, thứ thể.

 

Có lúc, bà cũng khá hơn đôi chút.

 

, vì t.h.u.ố.c điều trị khiến bà tăng cân, hình đổi, sự tự tin trong bà sụp đổ.

 

Bà ngừng thuốc, ngôi rực rỡ như .

 

Kết quả là bệnh tình tái phát, những cảm xúc hỗn loạn và thất thường dày vò chính bà lẫn xung quanh.

 

Ba khuyên:

 

“Đừng vội. Chữa bệnh , thứ sẽ .”

 

Bà gật đầu.

 

vai nữ chính trong phim của ông trở thành một khác.

 

Người đó xinh , mảnh mai, tươi sáng, lóc, đầy vết sẹo như .

 

Từ đó, ba ngủ riêng phòng.

 

còn nhớ ông từng :

 

“Anh xin . thật sự thể để em chịu những vết thương đó nữa.”

 

“Anh sợ…”

 

tin ông vẫn yêu .

 

Bởi khi sinh , ông nhất quyết phòng sinh cùng bà, chứng kiến thứ và ông yêu chịu đựng vì đến mức nào.

 

ông đ.á.n.h giá quá cao bản .

 

Ông yêu , nhưng mỗi thấy những vết rách, những vết khâu, là trong đầu ông hiện lên hình ảnh m.á.u me tanh tưởi .

 

Ông , thậm chí còn ngửi thấy mùi m.á.u trong ký ức.

 

nghĩ… ba cũng mắc bệnh.

 

Hai bệnh, ôm chỉ khiến vết thương loang rộng hơn.

 

Họ cần bác sĩ, chứ cần .

 

Ba cố gắng chịu đựng nhiều năm.

 

Cho đến năm mười lăm tuổi ba , sự quấn quýt của một phụ nữ khác, cuối cùng cũng đầu hàng.

 

Ông ,

 

“Cô là nàng thơ của , là nguồn cảm hứng, là sự cứu rỗi, là một cuộc đời mới.”

 

Thế còn thì là gì?

 

Là vực sâu, là gánh nặng, là vết thương mưng mủ cần cắt bỏ ?

 

Sau ly hôn, dừng thuốc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-con-bo-tron-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-6.html.]

còn chữa lành nữa, bà chỉ đau khổ.

 

cùng đau khổ với .

 

Không thể tiếp tục là diễn viên rực rỡ năm xưa, bà liền ép bà sống tiếp giấc mộng đó.

 

“Mày cướp mất cuộc đời của tao, bây giờ trả gì sai?”

 

cho phép ba đến thăm, cấm học đàn piano, chỉ cần trái lời là bà liền phát điên, cào cấu, tự hủy hoại bản để trừng phạt .

 

thể hận bà.

 

thấu hiểu, thương xót bà.

 

Vì thế chia sẻ nỗi đau của bà, và gánh lấy phận của bà như một bản .

 

Hôm đó, một trận cãi vã kịch liệt, bỏ khỏi nhà.

 

Một giờ , điện thoại từ bệnh viện gọi đến.

 

Bà Lâm nhảy từ tầng ba xuống.

 

May mà vướng vật cản, nên chỉ gãy xương, nguy hiểm tính mạng.

 

bên giường bệnh, tim như tro tàn, khẽ :

 

“Mẹ… thể buông tha cho con?”

 

Thời gian đó, tâm trạng sụp đổ .

 

Trong các cảnh , chỉ cảnh thể nhập vai.

 

khi hô “cắt”, nước mắt vẫn chẳng dừng .

 

Một , khi mãi thôi, Phó Tranh bất ngờ mở cửa phòng nghỉ bước .

 

Anh lặng lẽ lâu, đột ngột kéo lòng.

 

Giọng nhẹ đến mức run rẩy:

 

“Lê Vãn Chu, em thấy đau thế ?”

 

Anh dịu dàng vuốt lưng , như dỗ một đứa trẻ:

 

“Đừng nữa, ? Ừ?”

 

càng , càng dữ hơn vùi mặt n.g.ự.c mà nức nở ngừng.

 

Rồi bỗng, nâng mặt lên, từng nụ hôn rơi xuống từ khóe môi, đến gò má, đến đuôi mắt, hôn từng giọt nước mắt, cuối cùng hôn lên môi .

 

Khoảnh khắc đó, chẳng nghĩ gì nữa.

 

Chỉ bấu lấy vai , tham lam tìm kiếm chút ấm còn sót của cuộc đời.

 

Thời gian , vì bệnh tình nên bà Lâm ít phát điên hơn.

 

Và trong những ngày ngắn ngủi và Phó Tranh yêu điên cuồng.

 

Anh dịu dàng, bao dung, như một tán cây lớn, để leo lên, bám lấy, quấn quanh.

 

tình yêu của chúng vốn ngày mai.

 

Khi bà ở bên , bà gào điên loạn, nước mắt, tiếng c.h.ử.i rủa, tất cả hòa cơn thù hận:

 

“Mày thể vui vẻ với đàn ông khác trong khi tao liệt giường chịu đau đớn thế ?”

 

“Tao thành thế đều tại mày! Đồ bất hiếu! Đồ vong ân bội nghĩa!”

 

thở dài.

 

Cả như kiệt sức.

 

Ngay hôm đó, chia tay Phó Tranh.

 

“Em mệt , chán , nữa.”

 

vô cớ trút giận lên .

 

Anh im lặng lâu :

 

“Anh chấp nhận.”

 

“Đợi em bình tĩnh, sẽ .”

 

Anh đóng cửa rời và trái tim cũng rỗng một lớn.

 

Đó là Phó Tranh luôn điềm tĩnh, luôn kiểm soát luôn bao giờ để cảm xúc thắng lý trí.

 

ngay đó, cánh cửa đẩy mạnh bật mở.

 

Anh bước nhanh đến, kịp hôn thật sâu.

 

 

Loading...