Chương 5
giờ, trong giấc mơ, thứ dần rõ ràng.
Căn phòng mờ tối.
, nước mắt mờ cả tầm .
Còn Chu Quyện, luôn giữ vẻ lạnh nhạt, chút hoảng hốt hiếm hoi.
Anh thở dài, đưa tay lau nước mắt cho , khẽ :
“Lê Vãn Chu, nếu tiếp nổi nữa, thì về .”
“Về bên .”
Dưới ánh trăng, lâu, bất ngờ cúi hôn lên môi .
Hương bạc hà tràn đầu mũi, lạnh đến mức khiến run lên.
Thế mà giữ lấy đầu , ép hôn sâu hơn, đầu lưỡi quấn quýt đến nghẹt thở.
hoảng hồn hét lên choàng tỉnh dậy.
Xong , tỉnh sớm quá.
Không giấc mơ đó còn phát triển tới nữa.
Không lạ gì khi hôm Chu Quyện hỏi :
“Chúng thể ở bên ?”
Lúc thấy lạ, chẳng trả lời , nên chọn cách… trả lời.
Trốn tránh tuy hèn thật, nhưng đôi khi hiệu quả vô cùng.
Còn những chuyện đó, thật sự nhớ nổi nữa.
hiểu , chẳng chút tò mò nào với ký ức mất đó.
Con mà, cần chuyện gì cũng rõ ràng, minh bạch.
Mất trí nhớ thì ?
Cứ sống tiếp thôi nhất thiết nhớ .
…
thật ngờ tìm thấy nhanh đến .
Trời còn sáng, hàng xóm gọi điện đ.á.n.h thức , rằng một đàn ông ngủ ngay cửa nhà.
chắc vì trai.
… Ha, đúng là phụ nữ Trung Quốc cả đời mặt mà đ.á.n.h giá .
mơ màng mở cửa, và lập tức c.h.ế.t lặng.
Người đàn ông cao hơn mét tám đang dựa tường, ngủ trong bộ quần áo mỏng.
Đôi chân dài co vì lạnh, gương mặt mệt mỏi, lông mày vẫn cau chặt ngay cả trong mơ.
Dưới đất còn cả một đống tàn thuốc.
nhớ rõ là hút t.h.u.ố.c cơ mà.
khẽ gọi, giọng khàn :
“Phó Tranh?”
Anh mở mắt, ngẩn , ánh dừng lâu, bỗng ôm chặt , khẽ bên tai, giọng khàn khàn:
“Lâu gặp.”
Ừ, thật sự lâu .
đỡ dậy, khẽ thở dài:
“Sao ngủ ngoài cửa cả đêm ?”
Anh dựa lên, nhưng vì chân tê, cả ngã xuống ép lên .
Hơi thở nóng hổi phả ngay bên tai, định đẩy thì :
“Tối qua hai giờ mới tới nơi. Muộn quá, sợ phiền em.”
“ nhớ em quá, nên đành đợi ở đây.”
Trời ạ…
Một luôn nghiêm túc, lạnh lùng như mà bây giờ giả bộ tội nghiệp thế … thật sự chịu nổi mất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-con-bo-tron-toi-bi-mat-tri-nho/chuong-5.html.]
So với trong ký ức, Phó Tranh hầu như đổi.
Lông mày như vẽ, đôi mắt dài, sâu, ai cũng mang vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.
lúc , khi ghế gỗ , ánh mắt dịu hẳn.
Bị khiến thấy thoải mái, bèn lấy cớ rót nước, trốn bếp.
mở điện thoại, xem camera cửa nhà đêm qua.
Một đàn ông trong bóng đêm lặng cửa, tay định gõ cửa, nhưng do dự, từ từ hạ xuống.
Sau đó, thở dài, tựa tường, rút t.h.u.ố.c châm lửa, trong làn khói mờ, hàng mày vô thức nhíu chặt.
Một điếu nối một điếu.
Đột nhiên, như nhớ điều gì đó, áp tai sát cánh cửa.
Không thấy gì, mà khóe môi khẽ cong lên.
lúc đó, và Tiểu Lật Tử đều đang ngủ.
Chẳng âm thanh gì cả mới chứ?
Khi còn đang ngẩn , thì phía bỗng ôm chặt lấy .
Hình ảnh trong màn hình camera phản chiếu trong mắt … Phó Tranh cứng , ôm chặt hơn nữa.
“Anh chỉ xem trong phòng tiếng đàn ông khác .”
“Vì , nên vui lắm.”
“Lần đến sớm hơn bọn họ một bước, nên… thể cho em ?”
Ngón tay khẽ lướt eo , cách lớp áo mỏng vẫn khiến run rẩy.
Hơi thở nóng rát, bất giác nhớ quãng thời gian từng cuồng nhiệt, phóng túng giữa hai .
Mặt đỏ bừng, vội đẩy .
tiến tới, từng bước áp sát:
“Chu Chu, xin . Trước đây là .”
“Mình thể bắt đầu ?”
“Dù thể… cũng đừng biến mất như bốn năm nữa, ?”
Giọng run nhẹ, vốn luôn điềm tĩnh như mặt hồ giờ đỏ cả mắt.
“Chỉ cần thấy em… là đủ .”
Anh câu đó, giọng khàn khàn, khổ sở đến mức tim co .
Như thể là nhưng sai là .
Phó Tranh, đừng xin , đừng cúi đầu và cũng đừng bao giờ tha thứ cho .
…
Hôm đó, khi gỡ hot search với Phó Tranh, cũng cắt đứt luôn với Giang Dụ.
Bà Lâm giận dữ mắng :
“Mày còn giả vờ thanh cao cái gì? Mày tưởng mày là thứ lắm chắc?”
“Cho dù Giang Dụ sắp cưới vợ thì ? Mày l..m t.ì.n.h nhân của nó là phúc mấy đời đó ?”
quen với những lời cay độc của bà, nhưng , vẫn thể tin nổi.
Nỗi đau đến cực điểm khiến chẳng còn cảm xúc nào nữa, chỉ bình tĩnh bà, :
“ , từng là khác phá hoại hôn nhân, rõ nhất cảm giác đó đau đến mức nào.”
“Con từng nghĩ sẽ bao giờ để con khiến khác chịu đựng cùng nỗi đau đó.”
“Làm là tiếp tay cho cái ác, là bắt khác chịu cùng bi kịch mà từng trải qua.”
Bà chỉ , giọng nhẹ tênh:
“Vì họ thể đau khổ chứ?”
“Tao đau, tại họ phép sống yên ?”
…Mẹ điên .
Có lẽ thật sự của c.h.ế.t từ cái ngày ly hôn , còn mặt bây giờ chỉ là một xác sống oán niệm và thù hận chiếm lấy.
Bà chẳng còn báo thù ai cụ thể, bà chỉ đều đau khổ, bao gồm cả .