Tô Nam định nghỉ ngơi thì nhận cuộc gọi của Ngô Đồ Đồ, trong lòng cô chợt hoảng loạn, cầm chìa khóa chạy vội ngoài.
Nhớ đến dáng vẻ tập tễnh của Phó Dạ Xuyên khi đường, cô càng cảm thấy áy náy, nếu vết thương mãi khỏi, thậm chí vì cô mà chân thể hồi phục cả đời, lẽ cô sẽ mang nợ suốt đời mất.
Thường Lịch lái xe, đoạn đường hai mươi phút rút xuống còn hơn mười phút.
Đến khu Cảnh Viên, bước , Ngô Đồ Đồ cuống cuồng chạy tới.
“Cô Tô, chuyện lớn ! Phó tổng ngã cầu thang xong thì bắt đầu phát sốt, giờ hôn mê !”
Tô Nam cau mày, tim liền thót .
“Gọi bác sĩ ?”
Ngô Đồ Đồ sững , lập tức :
“Gọi… gọi , nhưng bác sĩ gặp chút t.a.i n.ạ.n đường, chắc chậm một lúc.”
Tô Nam thẳng phòng Phó Dạ Xuyên, đàn ông giường, sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lấm tấm, trông đúng là đang phát sốt.
Chú husky bên cạnh chạy vòng vòng quanh giường, còn ngậm cây nạng đặt bên cạnh gặm.
Tô Nam cau mày. Ngã một cái mà sốt nghiêm trọng đến ?
Ngô Đồ Đồ bên cạnh sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
“Cô Tô, giờ đây? Phó tổng tin cô nhất, thời điểm cô tuyệt đối đừng cả.”
Tửu Lâu Của Dạ
Cô đưa tay chạm trán , một bàn tay lớn lập tức giữ c.h.ặ.t cổ tay cô.
Phó Dạ Xuyên mở mắt, ánh sâu thẳm pha chút yếu đuối tổn thương, trông vẻ mong manh, mơ hồ, lực tay siết c.h.ặ.t.
Tô Nam rút tay , cô nhíu mày.
“Tô Nam… em vẫn quan tâm đến , đúng ?”
Giọng khàn khàn, yếu đuối, mang theo chờ mong.
Tô Nam bình tĩnh .
“Chân thương, trách nhiệm, sẽ bỏ mặc.”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên tối , môi mím thành đường thẳng.
Sau đó, gương mặt dịu xuống một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-490-tu-choi-de-anh-dong-vao.html.]
“Vậy cũng … Em ở đây, mới yên tâm.”
Mới nghĩ ngợi về cô và Thương Khiêm… rốt cuộc những gì.
Hắn kịp thời nhắm mắt, che tia dữ dội lóe lên trong đáy mắt, ai phát hiện.
Ngô Đồ Đồ cầm khăn và đá lạnh, cạnh mà rối như tơ vò.
“Cô Tô, giúp Phó tổng hạ sốt nhé, ngài nóng như lửa …”
Tô Nam gật đầu, cô định dậy nhường vị trí, nhưng Ngô Đồ Đồ dúi hết đồ tay cô.
“Trời ơi, bác sĩ gặp nạn , tự đón! Không thể chậm trễ!”
Dứt lời, chạy biến , sợ gọi .
Tô Nam: “…”
Cô về phía Thường Lịch đang im trong góc.
Thường Lịch gật đầu, bóng dáng cao lớn bước tới.
“Tiểu thư, để …”
Tô Nam còn kịp gật đầu thì một bàn tay giữ c.h.ặ.t cổ tay cô, khiến cô kinh ngạc.
Phó Dạ Xuyên cố mở mắt, sắc mặt phức tạp, khó coi.
“Không cần. Anh , cần hạ sốt, cũng cho khác chạm .”
Dù , nhưng ánh mắt thẳng Thường Lịch.
Ánh mắt thâm trầm ẩn giận, tất cả những lép vế, đều do đàn ông , nhưng Thường Lịch là của Tô Nam, thể dạy dỗ.
Thường Lịch chẳng buồn để ý đến Phó Dạ Xuyên, chỉ lệnh duy nhất từ Tô Nam.
Cô do dự vài giây, gật đầu Thường Lịch.
“Không cần , cùng quản gia Ngô .”
Thường Lịch gật đầu, xoay rời .
Trong phòng chỉ còn hai , khí lặng lẽ, như trở nên dịu dàng.
Tô Nam nhận điều đó, cầm túi đá lên xem.
“Để cho…”