Không khí bỗng chốc đông cứng , tĩnh lặng đến cực điểm.
Động tác móc bao lì xì của Tô Dịch Phong cũng khựng giữa chừng.
Ông sang Thương Khiêm, gương mặt tối sầm , ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, cố gắng đè nén sự giận dữ đang cuộn trào trong đáy mắt.
Mi mắt giật mạnh, gương mặt vốn luôn trầm tĩnh lúc từng chút một rạn nứt.
“Ba ơi, con thừa kế tài sản của ba ngay bây giờ cơ…”
Tiểu Mike lắc lư cái nhỏ, nũng nịu, đáng yêu đến mức khiến bóp c.h.ế.t nỡ đánh.
Trong lòng Thương Khiêm lặp cả vạn , đó là con ruột của , nhịn !
Ánh mắt dừng khuôn mặt trắng trẻo, mũm mĩm của thằng bé, hít sâu một , cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất thể.
“Ngay bây giờ?” Giọng trầm thấp, nhấn từng chữ.
Tiểu Mike gật đầu thật nghiêm túc:
“Chỉ khi nào con thừa kế tài sản của ba, con mới thể mãi mãi ở bên chị !”
Cho nên, càng nhanh càng !
Vì chị , thằng bé thậm chí thể… vứt luôn cả ba ruột!
Ánh mắt Thương Khiêm trầm xuống, khuôn mặt ngây thơ mà sức kiềm chế bản .
“Được thôi, ba sẽ cố gắng thực hiện nguyện vọng đó của con… càng sớm càng .”
Hắn nghiến răng từng chữ.
Tiểu Mike lập tức rạng rỡ:
“Thật hả ba? Khi nào ạ?”
Một giây, hai giây… Không, nhịn nổi nữa !
Ánh mắt Thương Khiêm chợt lạnh băng, hẹp thành một đường.
Hắn xách thằng bé lên bằng cách nắm cổ áo phía gáy, nhẹ bẫng như xách một con mèo, chỉ cần buông tay là bay vèo xuống biển!
Tô Dịch Phong bên cạnh vội vàng can:
“Trẻ con linh tinh thôi mà…”
Thương Khiêm mỉm , cố giữ vẻ lịch sự.
Hắn gật đầu với Tô Dịch Phong, giọng bình thản:
“Chủ tịch Tô, thật xin , chợt nhớ trong công ty việc gấp cần xử lý. Ngày mai sẽ đích đến xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-434-qua-trung-do-chinh-minh-de-ra.html.]
Nói xong, dứt khoát xách Tiểu Mike lên, sải bước rời , oai phong mà dứt khoát.
“Á á á! Con còn hôn tạm biệt chị mà!” Tiếng thằng bé vang lên phía , càng lúc càng xa.
…
Trên boong tàu, Tô Nam thấy Thương Khiêm xách Tiểu Mike rời , khẽ cau mày, định bước lên hỏi cho rõ, nhưng kịp mấy bước, cổ tay cô Phó Dạ Xuyên nắm .
“Đừng . Lời nãy… em suy nghĩ một chút ?”
Giọng trầm thấp, xen lẫn sự cẩn trọng, chút khẩn cầu, chút tự ti.
Hắn nhắc đến chuyện Tô Dịch Phong chắc chắn sẽ mặc kệ hạnh phúc cả đời của con gái út. Nếu thật sự liên hôn, đầu tiên cân nhắc, tất nhiên là .
Dù , về điều kiện, gia thế, năng lực, đều phù hợp nhất.
Chỉ là, thấy Tô Nam và Thương Khiêm chuyện vui vẻ, vẫn kiềm nỗi khó chịu dâng lên, thế nên mới dè dặt thử hỏi.
Tô Nam ngẩng đầu , đôi mắt cụp xuống, khẽ .
“Phó tổng, chuyện liên hôn mà, cần đặt nặng cảm xúc , chỉ cần hợp là , nhưng thì thôi , sẽ dẫm cùng một hố hai , đủ mất mặt .”
Khóe môi cô nhếch lên, giọng nhẹ nhưng từng chữ như d.a.o cứa.
“Hơn nữa, từng trải , mắt cũng cao hơn , những từng khiến động lòng… bây giờ , thật chẳng gì đáng.”
Cô cố tình nhấn mạnh ba chữ “từng thích qua”.
Tửu Lâu Của Dạ
“Tô Nam!” Phó Dạ Xuyên gần như bật tiếng gầm.
Trái tim đau nhói như d.a.o đâm.
Tô Nam chỉ khẽ mỉm , đẩy nhẹ xe lăn của :
“Yên tâm , sẽ chăm sóc đến khi hồi phục. Ơn cứu mạng, sẽ quên.
Chỉ là… chuyện tình cảm, thể cưỡng cầu, đúng ?”
Người đàn ông vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như Phó Dạ Xuyên, giờ đây chỉ thấy tim rách toạc.
Dù cố gắng đến , thì vẫn chỉ là đang yên một chỗ, còn cô bước xa .
Nỗi chua xót và đau đớn dồn nén trong lồng n.g.ự.c khiến nghẹn . Muốn nổi giận, nhưng tư cách.
Vài giây , tay siết chặt thành nắm đ.ấ.m thành xe lăn, gân xanh nổi lên, đuôi mắt ửng đỏ.