Ngay bên cạnh.
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Nam và Tần Du, khóe miệng nhân viên pha chế giật mạnh.
Quả nhiên… trong thiên hạ , e rằng cũng chỉ Tô Nam mới dám dùng ba chữ để hình dung Phó Dạ Xuyên một xu cũng đáng.
Khoan …
Anh ngẩng đầu, bỗng thấy lưng hai họ sừng sững một dáng cao lớn.
Dưới ánh sáng sáng tối đan xen, ngũ quan … chẳng là Phó Dạ Xuyên ?
Tay nhân viên pha chế run lên.
“Choang!”
Chiếc ly rơi xuống đất, vỡ vụn.
“Phó… Phó… Phó tổng?”
Tô Nam và Tần Du khựng .
Hai ăn ý vô cùng, đều đầu .
là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay chẳng sai bao giờ!
Cảm xúc lúc … chút phức tạp.
Tô Nam rõ ràng cảm nhận lưng một ánh nóng rực, đang gắt gao khóa chặt lấy , da đầu tê dại, nhưng nhanh cô trấn tĩnh .
Sợ gì chứ!
Cho dù là ngay mặt thì lời cũng sai.
Trong mắt cô, Phó Dạ Xuyên thật sự chẳng đáng một xu.
Nghĩ thế, cô liền thả lỏng.
Quay đầu …
Không ai cả.
Cô khẽ nhíu mày, lạnh lùng liếc về phía nhân viên pha chế
Anh vội vàng giải thích:
“Thật mà, nhầm, rõ ràng chính là Phó tổng… chỉ chớp mắt, biến mất !”
Không lẽ… là ảo giác?
Không thể nào!
Khoảnh khắc , cái cảm giác ánh mắt như kim châm lưng tuyệt đối sai .
Tần Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến cô còn chẳng hiểu nổi, sợ cái gì nữa…
lúc , sân khấu vang lên tiếng reo hò ồn ào, tiếng trống dồn dập, cuồn cuộn cuốn lấy sự chú ý. Tô Nam vô thức ngẩng đầu thì thấy một gương mặt quen thuộc đang đó, đắm chìm trong thế giới của dàn trống.
“Trình nhị thiếu gia?”
Tần Du như .
Cô khẽ, ghé tai Tô Nam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-197-huong-ve-toi-ma-to-tinh.html.]
“Cậu ? Tống Trì sắp về nước đấy…”
Nữ tổng tài của Tống thị cũng là đang nắm quyền điều hành Tống gia, một nhân vật lừng lẫy ở thành phố C.
Ba qua đời, tuổi đời còn trẻ mà một gánh vác cả tập đoàn, chống đỡ cơ nghiệp đang lung lay sắp đổ.
Cái tên , e rằng ai trong giới thương trường , một nữ cường nhân thực sự, nhưng điều mà ít ai , chính là Tống Trì thầm yêu Trình Ý suốt nhiều năm.
Tô Nam sững :
“Cô đến, chẳng lẽ là vì Trình Ý?”
Tần Du khẽ nhướng mày:
“Không thì còn vì dạo phố chắc?”
Tô Nam khẽ lẩm bẩm trong lòng.
Quá , cuối cùng cũng tới thu phục Trình Ý!
…
Trên sân khấu, Trình Ý đắm chìm trong thế giới âm nhạc, một chuỗi tiếng trống dồn dập, vung cao dùi trống, gương mặt tuấn mỹ nở nụ tà mị.
Theo quán tính, Tô Nam cũng giơ tay vẫy theo , nhưng ánh mắt Trình Ý chỉ dừng nơi bàn tay của cô.
Cậu cầm micro lên, trầm giọng cất lời:
“Cô gái mà thích đang hướng về mà tỏ tình.”
Nói xong, còn cố ý nháy mắt, khẽ nhướng mày về phía Tô Nam.
Cả khán phòng lập tức náo loạn, hò hét trêu chọc, trong thoáng chốc, Tô Nam vội buông tay xuống, xoay che mặt, tim gan tức đến đau nhói.
“Trình Ý … bệnh !”
Khóe môi Tần Du giật mạnh.
Cô cũng cúi đầu, giả vờ như quen .
Quá mất mặt , Trình nhị thiếu gia!
…
Trong phòng bao lầu , dõi theo bộ cảnh tượng sót chi tiết nào.
Tửu Lâu Của Dạ
Phó Dạ Xuyên tựa ghế, ánh mắt sâu thẳm, gắt gao khóa chặt Trình Ý đang rực rỡ sân khấu.
Một tiếng lạnh, tràn ngập khinh miệt, gương mặt phủ một tầng sương lạnh thấu xương, đối diện là một phụ nữ.
Mái tóc ngắn gọn gàng, khí chất lạnh lùng, từng cử chỉ toát sự quyết đoán và cứng cỏi, dù tuổi đời lớn, nhưng khí thế từng trải nơi thương trường khiến thể coi thường.
Trong tay cô là ly rượu cao chân, ngón tay kẹp chặt đến trắng bệch.
Đôi mắt cô dõi theo bóng dáng sân khấu, ánh phức tạp vô cùng.
Trong thoáng chốc, sự ghen tuông hề che giấu bùng lên, ngay lập tức đè nén xuống.
Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Cô chính là….Tống Trì.
“Phó tổng, hy vọng chúng hợp tác vui vẻ…”
Hai chiếc ly khẽ chạm.
Một cuộc hợp tác chính thức đạt thành.