Trong văn phòng của tập đoàn Phó thị, yên tĩnh đến mức thể rõ cả tiếng kim rơi xuống đất.
Ngón tay của Phó Dạ Xuyên gõ nhịp mặt bàn, từng tiếng từng tiếng, khiến thần kinh căng thẳng.
Hắn đó, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt trầm sâu.
“Cô trung tâm bán hàng mua nhà ?”
Trần Miễn ngay ngắn, trả lời thật thà:
“, sai ạ. Nhân viên bán hàng đích xác nhận, hơn nữa cũng xem camera giám sát . Cô Tô cùng với cô Tần Du, hiện tại vẫn còn ở đó.”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên thâm trầm, đen đặc. Ngừng vài giây, giọng lạnh nhạt, lập tức dậy:
“Qua đó xem.”
Tuy rõ cô mục đích gì, nhưng tự xem, rốt cuộc cô định gì.
“Vâng.”
Trần Miễn cung kính đáp, cảm nhận bầu khí áp lực nặng nề bao trùm xung quanh.
Chỉ cần chuyện liên quan đến cô Tô, phản ứng của tổng giám đốc Phó luôn vượt ngoài dự đoán.
---
Quản lý kinh doanh cẩn thận giới thiệu vài căn hộ cao cấp tinh xảo, dè dặt hỏi:
“Cô Tô, về phong cách thì cô hài lòng ? Cô mua để ở ạ?”
Tô Nam lắc đầu, thật:
“Không, mua để tặng khác, là một đàn ông độc , mới về nước. Nếu trong nhà món nội thất nào thì đổi hết cho , nhất là thương hiệu Thụy Sĩ, nhất định là loại nhất, đắt đến mấy cũng .”
Anh hai của cô nhất định ở chỗ nhất!
“Vâng, ạ.”
Bước chân của Phó Dạ Xuyên dừng ngay cửa, ánh mắt lạnh .
Cô mua để tặng một đàn ông độc ?
Là cái tên Sunner đó?
Cảnh kẻ ý đồ chụp , đưa lên mạng, lập tức gây làn sóng lớn.
Tửu Lâu Của Dạ
“Tô Nam mua nhà của Phó Dạ Xuyên, bao nuôi tiểu tình nhân, tổng giám đốc Phó buồn ?”
“Haha, tự nhiên thấy buồn quá, Tô Nam xuất sắc thế nhỉ?”
“Phó tổng đích tới tiến cử đó, vợ cũ mua nhà cho đàn ông khác !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-132-boi-vi-la-vo-cu.html.]
---
Việc ký hợp đồng đơn giản, Tô Nam thậm chí cần xem kỹ thực tế quyết định, chủ yếu vì môi trường ở đây hiếm sự yên tĩnh thanh nhã.
Nếu trong nhà điểm nào ý thì thể cho đổi ngay, mấy việc đó chẳng thành vấn đề.
Xong thủ tục ký kết, Tô Nam khẽ liếc chiếc đồng hồ nữ Jaeger tay trị giá cả triệu, cầm túi xách lên:
“Thanh toán .”
Còn kịp xoay , bên ngoài cửa vang lên tiếng động ồn ào, quản lý kinh doanh lập tức khom chào:
“Chào tổng giám đốc Phó!”
Phó Dạ Xuyên thẳng về phía Tô Nam, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, giọng trong trẻo mà trầm:
“Chọn xong ?”
Rõ ràng rõ ràng, mà còn cố tình hỏi, chỉ để tìm cảm giác khó chịu cho cô.
Nghe thấy giọng , Tô Nam , chỉ cảm nhận ánh mắt nóng rực rơi lưng .
Xung quanh dường như lập tức trở nên yên tĩnh, bầu khí giữa hai càng lúc càng căng thẳng.
Quản lý kinh doanh ho khẽ một tiếng, định dịu tình hình:
“Có Phó tổng ở đây, đều là quen, thì cho nội bộ chiết khấu nhé!”
Tô Nam kéo khóe miệng, lạnh:
“ với quen, cần giảm giá.”
Không khí một nữa đông cứng.
Tô Nam ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sâu sắc lạnh lẽo của Phó Dạ Xuyên, hề né tránh, thẳng thắn :
“Khách ở đây ai mua nhà cũng tổng giám đốc Phó đích tiếp đón ?”
Dựa cái gì mà cô chịu đãi ngộ bất công như thế chứ?
Cô thực sự thấy Phó Dạ Xuyên!
“Em giống họ, Tô Nam.”
Phó Dạ Xuyên mở miệng, giọng trầm thấp, vang lên từ tính.
“Khác ở chỗ nào?”
Tô Nam nhướng mày, giọng lạnh lẽo.
Bởi vì bây giờ cô là tổng giám đốc của Tô thị nên mới thể Phó Dạ Xuyên đích tiếp đón, coi như ưu đãi đặc biệt?
“Em là vợ cũ của nên khác.”