lau nước mắt:
“Dạ ,  chuyện gì ạ?”
 
Bà mở cửa, do dự như   gì mà   .
 
 nghĩ bà đến để khuyên .
 
Một ngôi chùa còn  bằng một cuộc hôn nhân – lời xưa  .
 
Huống chi  phản bội  là con ruột bà – chẳng đời nào bà bênh .
 
“Mẹ,  gì cứ  thẳng  ạ.”
 
Mẹ chồng nghiến răng:
“Lý Duệ thật   gì. Con  ly hôn thì cứ ly hôn, đừng lo con bé. Nếu nó giành nuôi, cũng là  chăm.”
 
 sững sờ  thốt nên lời.
 
Bà lạnh lùng  tiếp:
“Tin  , loại đàn ông    chút giá trị nào.”
 
Nói xong, bà   bỏ .
 
Tim  đập thình thịch. Có bà  chồng nào  khuyên con dâu ly hôn?
 
 bắt đầu hoài nghi: lẽ nào đây là vở kịch giữa bà và Lý Duệ để lừa  ly hôn,  đưa tiểu tam về  chính thất?
 
Không . Bây giờ   thể ly hôn.
 
Dù  đau khổ mấy,  cũng  đợi đến khi Đào Đào  mẫu giáo.
 
Suy nghĩ một hồi, thấy con còn đang ngủ,  vẫn  kìm ,  ngoài hỏi bà cho rõ.
 
Không ngờ, bà đang  trong phòng, lén lau nước mắt.
 
Giữa đêm khuya,  chồng đang nghĩ đến chuyện buồn gì ?
 
 đưa bà tờ giấy:
“Mẹ,  ?”
 
“Không  gì, chỉ là chuyện cũ thôi.” – bà thở dài đầy tiếc nuối.
 
   chồng    thích  nhiều,  càng   nhắc đến quá khứ.
 
 đúng lúc  định rút lui, bà  cất lời:
 
“Điều  hối hận nhất trong đời, là   ly hôn với bố nó sớm hơn…”
 
Từ lời kể rời rạc của  chồng,  cuối cùng cũng ghép  bức tranh quá khứ đầy sóng gió của bà.
 
Mẹ chồng và cha chồng quen  qua mai mối,  nửa năm tìm hiểu thì cưới. Một năm  sinh Lý Duệ,  nửa năm tiếp theo, bà phát hiện ông  ngoại tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-cung-con-gai-song-chung-voi-me-chong/3.html.]
 
Mẹ chồng   từng  đau khổ. Ở cái thời đó, chuyện ly hôn hiếm thấy, ai ai cũng khuyên bà: “Ngựa hoang  đầu quý như vàng”, “Trong nhà   đàn ông là  ”, “Đợi thêm vài năm nữa   ông  sẽ  về thì ?”
 
Có lẽ cũng vì sự bao che và dung túng của   mà cha chồng  ngày càng   liêm sỉ. Ông  sống phóng túng bên ngoài như một gã lãng tử, tiêu tiền như nước, bạn bè kết giao khắp nơi, bồ bịch  hết   đến  khác,  mà   nỡ tiêu một xu cho gia đình.
 
Trong mắt ông , nhà chỉ như một quán trọ để ăn uống tạm bợ. Chỉ khi túi rỗng  còn tiền, ông mới lết xác về nhà ở tạm vài ngày.
 
Cuối cùng,  chồng   chịu nổi nữa, bà  ly hôn.
 
Bà   cả đời sống trong tình cảnh như thế.
 
Thế nhưng,     sang trách móc: “Dù thế nào  nữa, cũng nên nghĩ cho con cái,  gì    nào  để con    cha như thế?”
 
Ngay cả cha chồng  cũng  chịu đồng ý, ông  thấy ly hôn là chuyện mất mặt.
 
Nực  thật.
 
Ngoại tình thì  thấy  hổ, suốt ngày lăng nhăng bên ngoài cũng  thấy mất mặt, đến khi  chồng  ly hôn thì ông  mới thấy “nhục nhã”.
 
Sau đó, cha chồng   ầm lên một trận,  dứt khoát bỏ  nơi khác, mất hút suốt mấy năm trời  chút tin tức.
 
Chuyện ly hôn, thế là trôi  quên lãng.
 
Mẹ chồng  tự an ủi  hết   đến  khác: “Thôi thì cũng chẳng , cuộc hôn nhân     cũng chẳng khác gì, ly   ly,  lẽ cũng thế thôi.”
 
 đến khi Lý Duệ  mười hai tuổi, bà  một  nữa  ly hôn.
 
Lần , ý  ly hôn của bà cực kỳ kiên quyết.
 
Vì bà  gặp  một  bà  cùng sống nốt quãng đời còn  – chú Vương, đồng nghiệp cùng  ở nhà máy.
 
Nhắc đến chú Vương, mắt  chồng  ánh lên niềm vui hiếm thấy:
“Ông  khác lắm. Ông  kiên nhẫn    chuyện, khen  nấu ăn ngon, giúp  khuân gạo, sửa đồ điện. Ông  khiến  cảm thấy thì   cũng là một  phụ nữ xứng đáng  yêu thương.”
 
Thật  chú Vương cũng là  bất hạnh, vợ ông  bệnh  liệt giường suốt bảy, tám năm. Ông vẫn giữ nghĩa, cố gắng chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn là công cốc.
 
Vì thế  chồng  và ông chỉ là hai  khổ  nương tựa   mà thôi.
 
Không ngờ    gặp  sự phản đối dữ dội từ Lý Duệ.
 
“Mẹ thiếu đàn ông đến  ? Không  đàn ông là  sống nổi hả? Con  cho  , đừng hòng!
 
“Con chỉ  một  cha, mấy  khác đừng mơ   cha con!”
 
Huyết thống đúng là điều kỳ lạ. Rõ ràng cha chồng  nhiều năm  về nhà,  từng  tròn bổn phận  cha,  mà Lý Duệ vẫn  về phía ông .
 
Mẹ chồng   chịu nhượng bộ, Lý Duệ liền bỏ học, bỏ nhà  .
 
 
Bà thực sự     , cuối cùng là chú Vương khuyên nhủ:
“Con nó còn nhỏ,  đang tuổi nổi loạn, lớn lên  sẽ hiểu.”