nhất thời quên mất, kiếp cô nhận thật sự yêu Trần Dật Nhiên là khi nào, nhưng chắc chắn hôm nay. Theo lý mà , nên ép Giang Vũ Vi nhận tâm ý của , chỉ khi cô nhận , cô mới đồng ý ly hôn với .
Mạnh Tử Nhân…
Mạnh Tử Nhân cái cô gái xui xẻo , nếu giải thoát, cô thể sẽ bắt đầu gặp xui xẻo . rốt cuộc vẫn nỡ, nhưng đẩy nhẹ một chút thì vẫn , dù thì, cuộc hôn nhân nhất định ly hôn.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
nắm chặt điện thoại trong tay, các ngón tay lướt nhanh màn hình, cho đến khi giải quyết xong chuyện, mới dậy, trở về phòng bệnh tìm .
Cố Mạnh Mạnh vẫn về, sẽ tìm Giang Vũ Vi, ánh mắt lóe lên một tia hiểu rõ, khẽ mỉm : “Đi con.”
để ý đến biểu cảm của , thẳng ngoài. Vừa đến cửa, thấy một bóng quen thuộc đang trong hành lang.
Hắn mặc một chiếc áo phông đen, kết hợp với quần bò rách gối rộng thùng thình, đeo một chiếc kính râm lớn, trông giống một thanh niên bảnh chọe.
Thật trùng hợp, khi ngang qua cửa phòng bệnh
, lúc đầu trong, thấy , liền lùi mấy bước, dừng ở cửa.
Hắn đẩy kính râm xuống chóp mũi, ngẩng mắt , khóe miệng nhếch lên một nụ cà lơ phất phơ.
“Ôi, còn tưởng là trai nào, hóa là ‘ rể’ của đây mà.”
Hắn cố tình nhấn mạnh từ “ rể”, rõ ràng thật lòng, mà là đang châm chọc.
, đàn ông lêu lổng mắt , chính là em trai của Giang Vũ Vi, Giang Dật Thần.
Vừa thấy , liền cảm thấy khó chịu như nuốt ruồi.
từ xuống đánh giá một lượt, khinh thường lắc đầu.
Thấy như , Giang Dật Thần liền giật phắt kính râm xuống, thẳng .
“Cậu lắc đầu là ý gì?”
“Không ý gì.” phí lời với , xoay định bỏ , nhưng Giang Dật Thần đưa tay chặn .
Ánh mắt liếc phòng bệnh, đó đắc ý .
“Diệp Thu, sống đến mức hộ lý cho ? Cứ như thế mà còn ly hôn với chị ? Mẹ sai, đúng là tự tự chịu.”
lười thèm để ý đến , Giang Dật Thần đúng là quá ồn ào: “Tránh , rảnh chuyện nhảm với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-nu-tong-tai-lanh-lung-hoi-han-phat-dien/chuong-59.html.]
Giang Dật Thần lòng với phản ứng của .
“Diệp Thu, đối với là lời răm rắp, thấy cũng còn là , cho vài phần mặt mũi.”
“Bây giờ là ai cho cái gan, dám chuyện với như thế? Mẹ , ngay cả xách dép cho còn xứng, chính là hầu nhà họ Giang, là nô tài!”
“Bây giờ dám vẻ mặt , rời khỏi chị chẳng là cái thá gì cả, đồ nghèo kiết xác, đồ nhà quê! Nếu là , sớm lóc tìm chị , quỳ xuống cầu xin , chừng còn thể sống hơn một chút!”
Giọng lớn, những xung quanh đều dừng bước, tò mò về phía chúng .
hề tức giận, ngược còn cảm thấy chút buồn .
Ở kiếp , rõ Giang Dật Thần là một thiếu gia hư hỏng cưng chiều quá mức, dù đến , trong mắt vẫn luôn là một hầu, một nô tài.
yêu Giang Vũ Vi, cũng yêu lây sang cả nhà cô , nên bất kể Giang Dật Thần đối xử với thế nào, đều nhẫn nhịn.
kiếp , sẽ dễ chuyện như nữa. Làm vui, Giang Vũ Vi còn dẹp sang một bên, Giang Dật Thần thì càng khỏi .
khẽ mỉm , ngữ khí bình tĩnh mà kiên định.
“ sống thế nào, hình như liên quan gì đến thì ?”
“Có thời gian ở đây đấu khẩu với , chi bằng chăm sóc cô bồ nhỏ mới phá thai của , đừng đến lúc xảy chuyện gì, mặt mũi nhà họ Giang mất sạch đấy.”
Những xung quanh đang xem náo nhiệt, ánh mắt lập tức chuyển từ sang Giang Dật Thần, ngẩn , đó sắc mặt đổi hẳn.
“Cậu vớ vẩn gì thế?!”
nhẹ nhàng nhướng mày: “Không thừa nhận ? Mùi nước hoa nữ nhỏ, còn là hàng cao cấp nữa chứ, chứng tỏ mới tiếp xúc gần với phụ nữ.”
“Đây là khu nội trú, thương, quần áo cũng chỉnh tề, chỉ thể chứng minh là mới đưa khác đến.”
“Nếu đối phương chỉ là bệnh vặt, với sự hiểu của về cái thứ khốn nạn như , sẽ chẳng thèm quan tâm, trực tiếp khác là xong. theo đến đây, thì chỉ thể là đối phương mang thai.”
Ánh mắt Giang Dật Thần trở nên cảnh giác, như trúng tim đen, đó tức giận .
“Cậu ai là đồ khốn nạn, mắng ! Cậu tin mách dạy dỗ ?”
khoanh tay ngực, khinh miệt: “Giang Dật Thần, lớn đến , mà vẫn chỉ tìm thôi ?”
“ khuyên , nhà họ Giang là hào môn. Nếu ở ngoài con riêng, thể sẽ gì, nhưng bố chắc chắn sẽ bỏ qua .”