“Cậu là cái thá gì,  xứng ?"
Quay  phòng bao,  xách túi định rời .
Mẹ Khương lo lắng hỏi: "Ân Âm,  ăn nữa ?"
"Dì ơi, trường cháu  chút việc    ạ."   xin .
Nhìn  ngoài phòng, Khương Mân vẫn  yên tại chỗ   hồn.
Uyển Kiều vẻ mặt hoang mang, khi  lướt qua cô ,   nhỏ bằng giọng chỉ hai  chúng   thấy:
"Bạn trai của cô   như cô nghĩ .”
“Hãy suy nghĩ  ."
Uyển Kiều chấn động  , hoảng hốt ngẩng đầu lên.
  chỉ  đến thế.
Đi đến hành lang, Khương Mân vẫn  đó đợi .
Anh   lên, còn khó coi hơn cả , mấp máy môi chỉ thốt   một lời cầu xin nhỏ giọng: "Ân Âm, chúng  quen  năm năm ..."
"Phải đấy.”   chút khách khí đẩy   , mỉm : "Xin  nhé, cuộc đời  còn dài, năm năm ngắn ngủi  dư sức bố thí.”
“Cứ coi như mua một bài học,   lỗ."
Anh  còn  kéo , bên cạnh  đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Khương Nhượng chắn  mặt  , cúi đầu  với : "Đi,  đưa chị về."
"Khương Nhượng!" Khương Mân cau mày quát: "Mày đang  cái gì !"
Khương Nhượng im lặng.
Khoảnh khắc , tim  như treo lơ lửng.
 lặng lẽ kéo tay áo Khương Nhượng,   chỉ   một cái.
Sau đó  sang  lạnh với Khương Mân:
"Anh    ?”
“Mối quan hệ của  và Ân Âm,  lẽ sâu sắc hơn  nghĩ đấy."
Câu    thốt , sắc mặt Khương Mân lập tức tái mét.
Lại  Khương Nhượng bình tĩnh :
"Quên  với  ,  đây  bảo  thi  trường của Ân Âm, chăm sóc chị .”
“  nuốt lời ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lot-bo-lop-mat-na-gai-ngoan/p7.html.]
Điều  dường như  chạm  nỗi đau của Khương Mân,   lập tức tức giận định xông tới, nhưng  Uyển Kiều từ trong phòng   kéo : "Khương Mân,   gì …"
"Phải đấy,   gì ?" Khương Nhượng  chút dấu vết chắn  mặt , tiếp lời: "Ân Âm   bạn gái , hai  cũng  từng yêu đương, chị  chỉ là bạn học cấp ba của  thôi.”
“ thích chị , theo đuổi chị , liên quan gì đến ?"
Câu   khiến Khương Mân tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhưng  quen Khương Mân lâu như ,  tính cách của  .
Trong trường hợp ,   nhất định sẽ  thừa nhận sự mập mờ  đây với , cũng sẽ  đánh   mặt  , sợ  mất mặt.
Chỉ  thể nuốt cục tức  trong.
Quả nhiên, Khương Mân chỉ nắm chặt tay, cố gắng  gượng, hít sâu một .
"Chuyện lớn như ,    với ?"
Thấy Khương Mân cứng họng,  cảm thấy  vui vẻ.
Toàn là Khương Nhượng đang tấn công liên tục, thật là  nghĩa khí chút nào.
 vỗ vai Khương Nhượng, bước   mặt  , thản nhiên  thẳng  mắt Khương Mân,  chế giễu.
"Bây giờ , cũng  muộn mà."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Có lẽ sự bênh vực của  hôm đó  cho Khương Nhượng can đảm và tín hiệu.
Hầu như những  quen  đều ,  một  đàn em đang theo đuổi .
Bề ngoài, Khương Nhượng ít  ít , giữ  cách với tất cả các bạn nữ, nhưng hễ gặp  là y như miếng cao dán chó, bám dai như đỉa. Mấy  đầu  còn kiên nhẫn khuyên nhủ, về  thì mặc kệ     gì thì . Dần dần,  dường như cũng quen với việc  Khương Nhượng bên cạnh.
Chúng  là cùng một loại . Sở thích, đam mê đều  giống . Cậu   cần  giả vờ e thẹn, trầm lặng nữa,  cũng chẳng cần  giả nai ngoan hiền. Chúng   thể cùng  ăn uống, vui chơi,  còn  bận tâm đến việc   hỏng hình tượng  .
Tết năm đó, Khương Nhượng   dẫn   xem pháo hoa.  xuống lầu, thấy   đang   ánh đèn đường trong khu chung cư, chắc là  đợi  lâu .
"Quà ? Quà đổi  ?" Khương Nhượng chìa tay về phía , hỏi với vẻ mặt đáng thương: “Đừng  em quên  nhé?"
"Sao  thể?"  giấu túi quà   lưng, chìa tay về phía  : "Anh cho em xem quà của   .”
Cậu   tủm tỉm bảo  nhắm mắt . Trong bóng tối,  cảm thấy  thứ gì đó lạnh lẽo  đeo  ngón tay . Cúi đầu  xuống.
Là một chiếc nhẫn, mặt nhẫn đính một viên kim cương. Dưới ánh đèn, nó lấp lánh tỏa  những tia sáng rực rỡ,  như những vì . Đeo  ngón tay,  khít.
 ngẩng đầu lên, vẻ mặt  thể tin : "Sao    cỡ tay của em?"
Khương Nhượng , nụ  mang theo vẻ ngạo nghễ đặc trưng của tuổi trẻ. Trong khoảnh khắc ,  như  thấy chính  của ngày xưa.
Cậu  cúi đầu, xoa xoa tóc   khẽ .
"Chuyện  mà  khó   ?”
“Chúc mừng năm mới, Ân Âm."
Pháo hoa mùa đông nở rộ phía   . Đầu mũi   đỏ ửng vì lạnh, nhưng nụ   ngốc nghếch. Giống như một chú chó con lạc đường  tìm  nhà.