Lại một  nữa   khác quan tâm như thế.
Không khỏi khiến  nhớ đến Khương Mân.
Nếu    thấy  như thế , chắc chắn cũng sẽ luống cuống ôm   lòng an ủi.
Nước mắt  cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
  mặt , dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau từng chút một.
Nước mắt lúc    là tủi , chỉ là một sự giải thoát  cơn ác mộng.
"Chỉ là  khó chịu thôi, chị  về nhà."
Khương Nhượng  hỏi nhiều, chỉ im lặng  bên cạnh .
Nhà  và nhà họ Khương  cùng tuyến tàu điện ngầm, đến ga tàu điện ngầm là  chia tay.
Khương Nhượng  lẽ  yên tâm về , vẫn im lặng quẹt thẻ  ga.
 bất đắc dĩ : "Em  đây  gì, nhà em ở hướng ngược  mà."
Khương Nhượng mím môi,  ngây thơ: "Không , em  yên tâm lắm.”
"Đưa chị lên tàu  em sẽ về."
 giờ cao điểm tan tầm, ga tàu điện ngầm đông nghịt .
 vẫy tay với Khương Nhượng,  hiệu cho   về .
Tàu điện đến, cửa toa từ từ mở .
Khương Nhượng   lưng  đột nhiên : "Chị Ân Âm... đừng buồn vì   xứng đáng nữa."
 còn  kịp phản ứng  câu   thì dòng  chen chúc  đẩy   trong toa.
Tuy nhiên, lúc , túi thơm bùa bình an treo  túi xách  chen lấn rơi xuống sân ga.
    nhặt, nhưng hành khách quá đông,   chen lấn đến mức  thể cử động.
Khương Nhượng   sân ga  thấy bùa bình an đó,   tiến  gần, định nhặt lên.
 vội vàng gọi  :
"Khương Nhượng…  cần nhặt…”
"Chị  cần nữa…"
     nhặt lên.
Đối với , đây  thể xem là nỗi nhục của  .
Bên trong bùa bình an đó, còn cất giấu một chiếc nhẫn bạc.
Là chiếc nhẫn Khương Mân từng cùng  tự tay .
Anh   khắc chữ cái đầu tiên trong tên của hai chúng , chúng  mỗi  giữ một chiếc.
Khương Mân lúc đó, cúi đầu đục rãnh, giọng điệu thoải mái nhưng  vô cùng nghiêm túc.
"Chiếc nhẫn  em  giữ gìn cẩn thận.”
"Mười năm  lấy  xem, coi như là lời hẹn ước mười năm của chúng ."
 hỏi  , hẹn ước mười năm là gì.
Anh  : "Em  là gì thì là cái đó."
Câu   thật mơ hồ và khiến   mơ mộng.
 thực sự  giữ gìn  cẩn thận.
Mang theo bên , sợ  mất.
 cuối cùng nó chỉ là một câu  đùa.
Chỉ  kẻ ngốc thật lòng yêu mới nhớ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lot-bo-lop-mat-na-gai-ngoan/p3.html.]
Vì , Khương Mân,    sớm quên .
"Làm ơn nhường đường một chút -
"Nhường đường…   xuống tàu…"
 cố gắng chen  ngoài,  lấy  bùa bình an  khi Khương Nhượng phát hiện  chiếc nhẫn đó.
Tuy nhiên, bức tường  đông đúc dù   đẩy thế nào cũng  đẩy  .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Khoảnh khắc cuối cùng khi cửa toa tàu đóng ,   thấy   cúi xuống nhặt bùa bình an lên.
Ngay lúc đó, một chiếc nhẫn bạc lăn .
4.
Về đến nhà  liền chặn Khương Mân.
Mấy ngày liền   trả lời tin nhắn của   nữa.
Khương Mân sốt ruột, liên tục gọi điện cho .
 cũng lười .
Mối tình đơn phương ai cũng  , đến đây là chấm dứt .
   kẻ ngốc.
Nếu   sự cho phép ngầm và thái độ mập mờ của Khương Mân, đương nhiên  sẽ  lãng phí thời gian cho  .
Là   luôn cho  một cảm giác sai lầm. Chúng   trở thành  yêu, là do    dám chuyển từ bạn bè thành  yêu. Anh  sợ  yêu  thể  đến cuối cùng, ngay cả bạn bè cũng   .
 xót xa cho sự cẩn thận của  , xót xa cho sự nhạy cảm, đa nghi của  .
Vì ,  ngầm cho phép   hết   đến  khác lợi dụng danh nghĩa bạn bè để đùa giỡn  trong lòng bàn tay.
,  thực sự  thích Khương Mân.
 điều đó   nghĩa là  sẽ đánh mất lòng tự trọng của Ân Âm  chỉ vì thích một .
Mở tủ quần áo,  thấy nửa tủ  là váy liền bằng vải cotton trắng tinh khôi,  dọn hết  bán cho cửa hàng đồ cũ.
Dọn dẹp xong xuôi, thấy điện thoại  thêm vài cuộc gọi nhỡ.
Bỏ qua cuộc gọi của Khương Mân,  gọi  cho Khương Nhượng.
Cậu  nhanh chóng bắt máy.
"Còn một tiết cuối cùng nữa, còn một bộ đề luyện tập  giảng, hôm nay chị còn đến ?"
Cậu   bổ sung: "Tuần   Khương Mân  về."
...
 đến nhà họ Khương, Khương Nhượng thấy  thì ngẩn , một lúc  mới  hồn.
  ngẩng đầu lên, thuận miệng : "Sao,  nhận  chị nữa ?"
Khương Nhượng im lặng một lúc: "Không... chỉ là  bất ngờ..."
  cần  ăn mặc như đóa hoa dành dành vô hại, trong trắng, ngoan ngoãn nữa,   bộ váy ngắn hai dây quen thuộc của , trang điểm mắt khói.
Đây mới là Ân Âm thật sự.
Kết thúc tiết học cuối cùng,   một cảm giác khó tả.
Sau  cũng  cần đến nhà họ Khương nữa.
Mối quan hệ với Khương Mân đến đây là chấm dứt.
Khương Nhượng đột nhiên đưa cho  một thứ,  cúi đầu .
Là chiếc bùa hộ mệnh  rơi ở ga tàu điện ngầm hôm đó.
Giọng Khương Nhượng  chút áy náy: "Hình như bên trong  một chiếc nhẫn, nhưng nó lăn  khe hở ở sân ga , em  tìm thấy."