Phong Dã đang nghĩ xem hôm nay nên tặng cho chị Đường món đồ tùy táng nào, thì thủ hạ của ngăn : "Lão đại, ở càng lâu thì khả năng Đế quốc Oss phát hiện càng lớn. Hơn nữa của chúng còn phát hiện Nguyên soái Andrew đang đường tới đây, thời gian dự tính chỉ còn sáu phút nữa."
"Lão đại, kiến nghị ngài nên đưa về thôi."
Phong Dã xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ngón tay một nữa. Hắn rũ mắt xuống, thấy tên nhóc hố đang chằm chằm với vẻ sợ c.h.ế.t. Hắn lạnh một tiếng, đó lệnh cho thủ hạ: "Mang về."
Lúc , quan tài pha lê đào lên.
Khi Andrew dẫn chạy tới nơi, Phong Dã mang cả lẫn quan tài trở về phi thuyền.
Tại nghĩa trang.
Gương mặt tuấn của Andrew phủ đầy mây đen. Hắn chằm chằm cái hố to tướng nổ tung mắt, giọng u ám và nguy hiểm tột cùng: "Tra cho !"
Viên phó quan cảnh tượng mắt cho sững sờ. Khá lắm, đến thời đại tinh tế mà vẫn còn trộm mộ!
"Rõ!"
Phong Dã nhanh nên chạm mặt Andrew. Còn lúc , đang phi thuyền của , Đường Trà ăn hết bát cơm đến bát cơm khác.
Đường Trà cuối cùng cũng ăn một bữa no nê, chẳng khách khí chút nào, xắn tay áo lên, dõng dạc bảo bọn hải tặc: "Trước tiên cứ cho mười bát mì ."
Bọn hải tặc lúc đầu còn tin. Cô mới cao bao nhiêu chứ, cũng chỉ tầm mét bảy, qua thì gầy gò yếu ớt, thế mà đòi ăn mười bát?
"Cậu mà ăn hết thì tính ?"
Đường Trà: "Ăn hết, tùy các xử trí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-99-cam-on-nha-xin-hay-goi-toi-la-quy-chet-doi.html.]
Bọn hải tặc lưu lạc trong vũ trụ bao lâu nay, hình thù kỳ quái nào mà từng gặp, cũng thể trông mặt mà bắt hình dong. bảo cô ăn mười bát mì thì bọn họ trăm triệu tin. Vì thế, bọn họ còn cố ý chơi gian, là bát nhưng trực tiếp bê cả cái nồi .
Tuy là hải tặc nhưng bọn họ cũng kén ăn, nên phi thuyền đầu bếp chuyên nghiệp. Đồ ăn là đạt chuẩn năm nhưng cũng coi như mỹ vị. Đường Trà đói quá mức, lúc đầu cũng chẳng quan tâm mùi vị gì, ăn là .
Thế là, bọn hải tặc trố mắt cô ăn hết nồi đến nồi khác, cuối cùng nồi đủ dùng, đầu bếp chạy lấy bát thế.
Mà hiện tại, bát cũng chồng cao ngất ngưởng, tên nhóc thế mà vẫn còn ăn !
Ba vị đầu bếp nấu cơm đến mỏi nhừ tay, cuối cùng tức khí ném cả cái xẻng, xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà ăn khỏe thế.
"Các bắt con heo nào từ về mà ăn khiếp thế hả? Mẹ kiếp tay ông đây sắp gãy !"
"Heo gì mà heo, đây rõ ràng là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai!"
Đám đầu bếp hùng hùng hổ hổ, Đường Trà phắt cái dậy, nắm tay từng cảm kích rối rít: "Cảm tạ, cảm tạ, ba vị đúng là cứu cái mạng nhỏ của , suýt chút nữa là c.h.ế.t đói . Từ nay về , chuyện của các vị chính là chuyện của , tính mạng của các vị, do bảo vệ!"
Ba vị đầu bếp thiếu niên gầy yếu mắt, những lời tuyên bố đậm chất "trẻ trâu" ảo tưởng sức mạnh như , mí mắt giật giật liên hồi: "Lão đại, nó cướp vị trí của ngài kìa."
Vị trí lão đại của hải tặc tinh tế, tài mới , một khi lên thì bảo vệ tất cả hải tặc trướng. Đường Trà bảo vệ ba vị đầu bếp , chính là đang tuyên chiến.
Phong Dã đ.á.n.h giá Đường Trà từ đầu đến chân một lượt. Ăn nhiều như mà bụng chẳng to lên chút nào, cơ thể vẫn mỏng manh gầy yếu. Có điều đôi mắt đen láy đặc biệt linh động, khiến ... móc .
"Để đôi mắt của , thể xem xét tha cho một mạng."
Đường Trà cạn lời. Cái đám thế, tự mắt ? Sao ai cũng thích móc mắt cô !
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Đêm khuya , nhưng mấy giấc mơ cũng thích hợp để mơ ."