Đường Trà còn đang mải thương xót cho mấy món bảo bối nhỏ của , thì Phong Dã sớm thu vẻ đau thương mặt. So với nhóc vẫn thường lẽo đẽo gọi "chị Đường" năm xưa, kẻ mắt quả nhiên hổ danh là nhân vật thứ 4 bảng ám sát. Xét về khí thế, tuy khác biệt với Andrew, nhưng mang đến cảm giác nguy hiểm y hệt.
Nếu lúc là cún con, thì bây giờ tuyệt đối là một con sói non hung dữ.
lầm , Đường Trà l.i.ế.m liếm chiếc răng nanh nhỏ, coi tên như ch.ó hoang nhỏ lạc chứ.
"Nhặt sạch sẽ đồ đạc đưa cho ."
Phong Dã gò mộ, Đường Trà chẳng khác nào một con kiến, thần sắc lạnh băng. Mà cũng , hiện tại trong mắt bọn họ, Đường Trà chỉ là một tên nhãi nhép đáng nhắc tới.
Đường Trà nhặt nhạnh kỹ càng, đến cả góc quan tài pha lê cũng kiểm tra tỉ mỉ một lượt. Tuy nhiên, điều cô ngờ tới nhất là, đồ thì cô nhặt, cũng chật vật bò lên , thế mà cái bao tải phân urê giật mất. Cướp thì cứ cướp , còn chê bai cái bao tải của cô!
"Cậu dùng cái thứ để đựng đồ ?"
Bóng đêm lờ mờ, rõ lắm, chỉ thấy loáng thoáng cô cầm một cái túi da rắn, ai ngờ kỹ thì hóa là cái bao tải đựng phân đạm urê!
Đường Trà biểu cảm thể tin nổi của , mặt nhỏ đơ . Cô còn chê thì chê cái gì chứ.
"Nếu ngài thích thì lấy rương bảo vật mà đựng, chia sang cho ngài ngay bây giờ đây."
Miệng thì chê bai, nhưng cuối cùng ôm khư khư cái bao tải phân chịu buông.
Khóe miệng Đường Trà giật giật dữ dội, trong lòng thầm tặng một câu "quốc tuý".
Mẹ kiếp!
Có giỏi thì đừng ôm chặt thế chứ!
Phi, đồ đàn ông tồi!
"Vị... trộm mộ , ngài thể trả đồ cho ?"
Đồ tùy táng nhiều, Phó Trạm cũng chẳng keo kiệt chút nào. Bên trong đến cái khác, chỉ riêng mấy viên đá quý to như trứng chim bồ câu thôi, trong đêm tối vẫn tỏa sáng rực rỡ, tuyệt đối là bảo bối lớn. Đường Trà nén đau thương cắt đứt tình yêu, cô đếm sơ sơ, tổng cộng sáu viên "trứng bồ câu" màu sắc khác , mỗi một nửa thì cô vẫn còn ba viên...
Cô đang mải tính toán chia chác đồ tùy táng trong lòng, bên Phong Dã tặng cô một nụ lạnh: "Đồ đạc? Cậu đồ gì trong tay ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-97-cac-nguoi-khong-phai-trom-mo-la-di-cuop-nha-thi-co.html.]
Đường Trà ngẩn , trong tay rõ ràng đang ôm cái bao tải phân của cô, thế mà trở mặt nhận ngay ?
"Cái bao tải phân kìa!"
Phong Dã mỉm , nụ giống hệt một con quỷ nhỏ, ác liệt vô cùng: "Bao tải phân? Cái chẳng tặng cho ?"
Đường Trà: "???"
Phong Dã: "Đổi ý ?"
Đường Trà lúc buột miệng c.h.ử.i thề một câu: "Vừa rõ là chia đôi mỗi một nửa cơ mà!"
Phong Dã tặc lưỡi nhạo, còn đầu với đám thủ hạ: "Nhìn xem, thằng nhóc dám điều kiện với chúng kìa. Nói cho nó , chúng là ai."
Vừa dứt lời, phía , một đàn ông mập mạp, qua hiền lành phúc hậu như Phật Di Lặc bước , ha hả : "Bạn nhỏ , chú cho cháu nhé, các chú đây là ." Nói xong, gã túm một tên khác trong đám lôi . Điều khiến Đường Trà khiếp sợ là, mặt tên thế mà xăm hai chữ "Người Xấu".
Khóe miệng cô giật mạnh một cái, cạn lời.
Gã đàn ông ha hả tiếp: "Hết cách , các chú trông mặt mũi thiện lương nhưng lương thiện. Để tránh gây hiểu lầm kiểu , nên bọn chú đành xăm chữ lên mặt." Nói đến đây, gã còn tiếc nuối thở dài: "Nếu lão đại cho phép, thì tất cả bọn chú đều xăm lên mặt ."
Đường Trà: "..."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hệ thống: "..."
Phong Dã cảm thấy tên nhiều quá, bèn đá gã sang một bên, thản nhiên lệnh: "Bây giờ, đào cái quan tài pha lê lên cho ."
Đường Trà ngớ , cứ như thấy chuyện nghìn lẻ một đêm .
Người em, kiếp các trộm mộ, các là đang cướp nhà thì !
" thể từ chối ?"
Vừa dứt lời, Phong Dã nhấc chân lên. Thấy thế, Đường Trà hai lời liền nhảy tót xuống hố: "Đừng đạp, tự xuống."