Andrew bận rộn lên thì khi cả ngày chẳng thấy mặt mũi , Đường Trà ngược ung dung tự tại, càng thêm thoải mái.
Thời đại , robot cũng thể cài đặt tính cách. Quản gia của Andrew giống hệt , lạnh băng băng, chỉ một vài thao tác cơ bản, chẳng vui chút nào. Đường Trà rảnh rỗi sinh nông nổi, liền lôi hệ thống bắt nó kể chuyện về thế giới .
Thời đại tinh tế, tuổi thọ con đột phá, sớm còn là mấy chục năm ngắn ngủi như mà dài đến mấy trăm năm. Đặc biệt là Trùng tộc, một trăm tuổi mới tính là thành niên. Có điều chủng tộc của họ thưa thớt, cho dù ở thời đại cũng là loài cực kỳ bí ẩn.
Ngoài Trùng tộc còn Nhân ngư tộc, Thú tộc, gì là thể tưởng tượng nổi.
Mắt Đường Trà sáng rực lên, thế giới quá kích thích, cô thích nha.
Hệ thống 188 : "Đừng vội mừng sớm, ở chỗ Andrew , cô chỉ nửa năm nhiệm vụ. Một khi thất bại, cô sẽ xóa sổ."
Nửa năm, Đường Trà cảm thấy quá đủ .
Ba tháng để đ.á.n.h cắp tình báo. Andrew lưu lạc bên ngoài một tháng, trở về đúng bốn tháng. Hai tháng còn , chỉ cần cô diễn xuất vụng về một chút là chuyện thành công.
Đường Trà ngân nga câu hát, vui vẻ tận hưởng cuộc sống nhỏ bé của , thậm chí còn màng đến vết thương . Dưới sự trợ giúp của hệ thống 188, cô đang tiến hành cải tạo đám robot. lúc , hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Bé Đường, Andrew về ."
Tay cầm cờ lê của Đường Trà khựng , đó cô vỗ vỗ mặt : "Con trai, nụ của ?"
Lần đầu tiên sắm vai kẻ mê trai và l.i.ế.m cẩu, đừng cô lý thuyết đầy , thực cô chút kinh nghiệm thực chiến nào. Trước ở nhà tuy cùng trai cà khịa lẫn , so tài diễn xuất, nhưng nhà và ngoài là khác . Cái tên m.á.u lạnh Andrew ăn cái chiêu nữa.
Kiếp Đường Trà cơ bản chỉ sống kiểu hai điểm một đường: Bệnh viện và Nhà, cho nên cũng nụ của rốt cuộc đạt chuẩn .
Cô rằng, nụ của cô suýt chút nữa hệ thống lóa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-7-luong-duong-vuot-muc.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Theo thời gian, cơ thể cô hồi phục kha khá. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn son ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, mái tóc đen nhánh xõa vai. Dưới bộ váy dài trắng tuyết, cô linh động như một tinh linh, cộng thêm nụ rạng rỡ ...
Thử hỏi, ai thể từ chối một tiểu tinh linh mềm mại ngọt ngào như thế?
Hệ thống ôm lấy trái tim vốn tồn tại của , gào lên một tiếng: "Đủ , đủ !"
Lượng đường vượt mức !
Nhận sự khẳng định, Đường Trà lập tức thở phào nhẹ nhõm. Lúc , bên tai vang lên tiếng đẩy cửa, cô thậm chí còn kịp đặt cờ lê trong tay xuống, lập tức chạy như bay vọt tới.
"Andrew ~" "Anh về ~"
Tiếng gọi ngọt ngào pha chút nũng nịu, như móc câu móc lòng , đến mức hệ thống cũng phấn chấn.
Tiểu Điềm Điềm đáng yêu như , nó đột nhiên sợ nam chính sẽ động lòng. Không , sẽ , viên kẹo tuy ngọt nhưng bọc kịch độc, nam chính chắc sẽ vì sắc mà mụ mẫm đầu óc .
Andrew về đến nhà, đôi mắt vốn lạnh nhạt băng giá tiếng gọi của cô cho ánh mắt khẽ động. Hắn lẽ nên lùi một chút, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào vươn tay . Tuy nhiên đúng lúc , Đường Trà phanh gấp một cái, miễn cưỡng định hình.
Dường như nhớ quan hệ giữa hai cũng chẳng ngọt ngào đến thế, cho nên phút chót cô khó khăn lắm mới dừng . Chỉ là thì dừng, nhưng vài lọn tóc chịu khống chế mà vung tới. Không nhiều lắm, chỉ vài sợi.
Mái tóc thơm mát phớt qua đầu ngón tay , ngứa ngáy, khiến giữ .
"Xin ." Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của Đường Trà thoáng qua vẻ ảo não, giọng cũng nhẹ nhàng: "Em... em chạm , đừng đuổi em nhé."
Vết nhíu mày của Andrew giãn . Hắn từ cao xuống thiếu nữ mặt. Căn nhà quạnh quẽ , vì sự xuất hiện của cô mà thêm vài phần náo nhiệt.