Đường Trà nghĩ thì lắm, xung quanh chiến hỏa liên miên, hơn nữa cô còn chú ý thấy hai tên rác rưởi cầm s.ú.n.g ở tầng 4, rõ ràng là tay.
Cơ hội hiếm như , nếu cô thể trộn đám đông thì Phong Dã tìm cô cũng khó.
Khi cacao nóng hắt tới, Phong Dã lập tức động tác né tránh. Theo đà cơ thể lùi , một viên đạn b.ắ.n tới, găm đúng vị trí .
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên. Hai tên hải tặc ở tầng 4 thấy một phát b.ắ.n c.h.ế.t, chuẩn b.ắ.n hai. Đáng tiếc, Phong Dã căn bản cho chúng cơ hội thứ hai.
Đường Trà chạy cũng nhanh phết, tuy tư thế khiến 188 cạn lời buồn chê, nhưng tốc độ thì nhanh thật, chẳng mấy chốc chui tọt đám đông.
So với những kẻ cùng hung cực ác lạnh lùng , bản tính Đường Trà vẫn là lương thiện. Cô thấy một đứa bé đang ở giao lộ, xung quanh nguy hiểm như , theo bản năng liền lao tới.
"Này nhóc, ba em ?"
Đường Trà đưa đứa bé đến một góc tạm coi là an , định kiểm tra xem nó thương thì thấy 188 hét lên như gà trống gáy: "Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm! Đây trẻ con!"
Cô quen với cảnh báo của 188, thấy thế, não còn kịp phản ứng thì cơ thể thực hiện chức năng né tránh. Quả nhiên, dứt lời hệ thống, cái gọi là "đứa bé" lộ biểu cảm dữ tợn.
"Đậu má? Con gì thế ?"
Đường Trà đứa bé mọc những nhánh cây, giương nanh múa vuốt y như sự sống. Những xung quanh hễ mấy nhánh cây dây leo đó bắt là lập tức biến thành xác khô.
Cô hít hà một , sợ tới mức cắm đầu bỏ chạy.
Dục vọng cầu sinh khiến cô bộc phát sức mạnh kinh . Khi Phong Dã tới nơi, liền thấy tên nhóc con cứ như đang chơi nhảy dây chun, nhảy nhót tưng bừng, trông tràn đầy sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-127-phong-da-heo-con-ngoc-nghech-thom-tho-cho-cau-mot-co-hoi.html.]
Hắn lơ đãng nhếch môi, cũng vội cứu , cứ sang một bên: "Heo con ngốc nghếch thơm tho, cho một cơ hội, sống thì qua..."
Lời còn hết, Đường Trà hai lời liền lao thẳng về phía . Tốc độ lao quá nhanh, mắt thấy phanh kịp sắp đ.â.m sầm , cô đột nhiên nhảy lên, nhảy thẳng lên .
Phong Dã theo bản năng đón lấy , một tay đỡ m.ô.n.g cô, đó trong tình huống chính cũng phát hiện , khóe miệng khẽ cong lên.
"Heo con thơm tho nhà sức bật cũng khá đấy nhỉ."
Trái tim nhỏ của Đường Trà đập thình thịch liên hồi, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi lạnh. Cô căng thẳng nuốt nước miếng, chú ý thấy một cái dây leo đang móc chân Phong Dã.
"Phong, Phong Dã, cổ chân ! Bị móc kìa!"
Cô vẻ mặt cuống cuồng, Phong Dã bình thản : "Sợ cái gì, móc thì móc, đợi lát nữa , cắt nhánh cây của nó xuống cho củi đốt." Dứt lời, nhánh cây dây leo còn hung mãnh dị thường, đòn tấn công của Phong Dã liền liên tục bại lui.
Đường Trà xem đến ngẩn . Không hổ là nam chính, hào quang quả nhiên mạnh mẽ.
Phong Dã thả xuống, nhưng nghĩ nghĩ con heo chạy khỏe quá, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Ngoan ngoãn theo Phong của , chạy nữa là chờ điểm tâm cho đấy."
Đường Trà ngoan hẳn, còn dám chạy loạn.
"Phong Dã, tại dùng súng?"
Phong Dã một chân giẫm lên dây leo, một tay bóp cổ "đứa bé" , lạnh nhạt : "Đối phó với rác rưởi, chúng nó còn xứng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dây leo còn giương nanh múa vuốt trong nháy mắt lập tức mất sức sống. Còn về cái "đứa bé" , Phong Dã như vứt rác, ném nó xuống đất.