Sau Khi Lộ Thân Phận, Bảy Vị Đại Lão Đánh Nhau Vì Tôi! - Chương 125: Phong Dã: Tôi, người nuôi heo

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:31:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tốc độ rơi từ tầng 4 xuống nhanh, Đường Trà nhận mệnh nhắm mắt chờ c.h.ế.t. Rốt cuộc ở trình độ mà bảo cô tự cứu, cô cũng chẳng bản lĩnh đó.

 

188 cũng gào thét theo, giống như bà già lo lắng đến phát điên, liều mạng hét: "Nhãi con ngọt ngào! Ôm đầu !!"

 

Khoảng cách ngắn ngủi, Đường Trà cảm thấy xem hết một thước phim cuộc đời ngắn ngủi. Sau đó, cô chờ mãi chờ mãi, cơn đau đớn trong dự đoán ập đến, mà cô rơi một lồng n.g.ự.c vô cùng rắn chắc.

 

Cô cẩn thận hé mắt . Ngoài dự đoán, cô thấy Phong Dã.

 

Phong Dã mặt vô cảm ôm cô vững vàng trong lòng. Tảng đá lớn trong lòng tuy rơi xuống, nhưng miệng lưỡi vẫn độc địa: "Còn nặng phết đấy, hổ là con heo trong miệng lão đại."

 

Đến lúc còn quên giữ cái vỏ bọc của .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Đường Trà tức quá hóa .

 

Người em , chuyện phiếm đấy? Vừa mở miệng chặn họng , thảo nào khác vợ, chỉ !

 

Andrew nữ chính danh nghĩa, Phó Trạm cũng , chỉ là nữ chính cánh mà bay, trực tiếp mất hút luôn cả hào quang nữ chính.

 

"Nếu là heo, thì là cái gì?"

 

Vốn dĩ cô định trào phúng , đại loại là cả hai cùng , kết quả Phong Dã tỉnh bơ đáp: "Người nuôi heo."

 

Khóe miệng Đường Trà giật giật liên hồi. Mình gặp đối thủ đây, , khơi dậy ý chí chiến đấu của cô!

 

Cô đang định mở miệng thì lúc , Phong Dã đột nhiên thả cô xuống, đó còn nhét tay cô một ly gì đó.

 

Cô cúi đầu, thấy một ly cacao nóng hổi đang bốc đưa tay .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-125-phong-da-toi-nguoi-nuoi-heo.html.]

Vừa Phong Dã ôm cô mà ly cacao nóng trong tay cũng sánh ngoài chút nào, vốn dĩ là một cảnh tượng vô cùng soái khí. Ngặt nỗi tên dịch dung trông dữ tợn quá thể, Đường Trà cảm nhận sự ấm áp, cộng thêm cái miệng độc địa nữa, Đường Trà trực tiếp nheo mắt .

 

Cacao nóng ngon, nhưng Phong Dã thì...

 

Đường Trà l.i.ế.m liếm đầu răng. Cô đột nhiên lột cái vỏ bọc của Phong Dã. Một là cái mặt của quá, hai là, cô hố.

 

"Phong Dã."

 

Phong Dã vốn quen dùng phận giả, cho dù là năm tháng sa cơ lỡ vận nhất cũng đổi tên đổi họ. Cho nên lúc Đường Trà đột nhiên gọi tên , theo bản năng đáp ngay.

 

"Làm gì?"

 

Đường Trà vươn tay , những ngón tay thon dài trắng nõn ánh mặt trời như phát ánh huỳnh quang, đặc biệt mắt. Sau đó, ngón tay cô tiến gần.

 

Phong Dã còn kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay cô chẳng giống đàn ông con trai chút nào, cứ mảnh khảnh yếu ớt như đàn bà. Hắn định buông vài lời chê bai thì giây tiếp theo, vết sẹo mặt giật mạnh một cái.

 

Đường Trà cầm vết sẹo giả giật xuống, như một con hồ ly nhỏ gian xảo: "Ui chao, Phong của em, sẹo của rơi kìa."

 

Phong Dã theo bản năng sờ sờ mặt , vết sẹo trong tay cô, vẻ mặt dửng dưng: "Rơi thì rơi. Có điều là ..." Giọng đổi, như chằm chằm tên nhóc con gian xảo mặt, thốt ba chữ đầy ẩn ý: "Đừng hòng trốn."

 

Đường Trà nhún vai, học theo dáng vẻ bất cần đời của : "Nếu tiếp tục chạy, định trừng trị thế nào?" Nói đến đây, cô chợt nhớ đến cách của Andrew , liền hỏi: "Muốn đ.á.n.h gãy chân ?"

 

Phong Dã hừ một tiếng, rõ ràng là coi thường cái chiêu đ.á.n.h gãy chân : " g.i.ế.c luôn!"

 

Chờ khi cô hết giá trị lợi dụng, tuyệt đối sẽ dung túng cô như bây giờ.

 

"Cho nên, nhân lúc tâm trạng đang , ngoan ngoãn một chút, nếu ..." Phong Dã bóp bóp cái gáy trắng ngần mảnh khảnh của cô, như một con ch.ó dữ: "G.i.ế.c đấy nhé."

 

 

Loading...