Đường Trà nũng c.ắ.n ngón tay , trông chẳng khác gì một đứa thiểu năng, tất cả hải tặc đều lộ vẻ mặt khó tả, chỉ Phong Dã là mặt đổi sắc.
"Ngươi đút thế nào?"
Đường Trà vốn tưởng sẽ đá văng , rốt cuộc chính nàng cũng sắp chịu nổi, kết quả Phong Dã buông cái thìa trong tay , cơ thể còn ngả về phía , đây rõ ràng là đang mời nàng đút cháo mà.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Khá lắm, quả nhiên là một gã trai hoang dã, nàng thích.
"Anh Phong, em ngay là khác với mấy đó mà." Dứt lời, nàng liền xuống bên cạnh , xuống còn cảm thấy cách quá xa, liều mạng dựa . Kết quả Phong Dã bất động như núi, Đường Trà thấy thế thì híp mắt .
Rất , đàn ông c.h.ế.t tiệt thu hút sự chú ý của nàng.
"Anh Phong, nào, há miệng ." Nàng ném cái thìa sang một bên, cầm cả cái bát, dốc thẳng miệng .
Cảnh tượng đám hải tặc kinh hãi, thi hít một ngụm khí lạnh.
Đây là đút cháo, rõ ràng là đang đổ cháo mồm mà.
Phong Dã cũng kịp chuẩn , chờ đến lúc ngăn cản thì muộn, cháo kịp nuốt xuống, bắt đầu chảy ròng ròng từ cằm xuống giống như bệnh nhân liệt giường lâu năm, cuối cùng quần áo đều bẩn hết. Từ khi ký ức tới nay, bao giờ chật vật như thế !
"Quỷ! C.h.ế.t! Đói!"
Đường Trà gầm lên cho run b.ắ.n , luống cuống tay chân vớ lấy một miếng giẻ bàn, lau cho ủy khuất xin : "Anh Phong, xin , em tưởng ăn nhanh, sợ cái thìa kịp. Anh cũng em là Quỷ C.h.ế.t Đói mà, Quỷ C.h.ế.t Đói ăn cái gì cũng theo đuổi tốc độ, cái thìa bé tí, một thìa còn chẳng đủ dính kẽ răng."
Nàng líu lo một tràng, Phong Dã một câu cũng lọt tai, túm lấy tay nàng, sắc mặt xanh mét: "Mẹ kiếp, ngươi cầm cái gì lau cho thế hả?!"
Đường Trà: "Ai nha, là cái giẻ lau bàn, trời ơi, Phong, xin nha ~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-111-la-mot-ga-trai-hoang-da-nang-thich.html.]
Lời xin chút thành tâm của nàng khiến hệ thống cũng ngỡ ngàng.
"Còn... còn thể như ?"
Đường Trà dùng tay véo mạnh một cái, cơn đau nàng tạm thời nhịn cơn buồn : "Anh Phong, em đây là giẻ lau, em đổi cho cái khác nhé." Nói xong, nàng cư nhiên cong eo định nhặt miếng vải đất lên.
Lần , Phong Dã tức điên .
Hắn càng giận, Đường Trà càng cao hứng: "Sao Phong, tức c.h.ế.t ? Có ném em ngoài ? Có còn hung hăng dạy dỗ em một trận ?"
Phong Dã đích xác nghĩ như lời nàng , chỉ , còn g.i.ế.c c.h.ế.t tên . cứ nghĩ đến Đường tỷ tỷ, cuối cùng cũng chỉ nghiến răng: "Muốn rời ? Mơ !"
Đường Trà cảm động: "Quả nhiên, Phong yêu em sâu đậm quá." Dứt lời, nàng còn gửi cho một nụ hôn gió: "Anh Phong, nào, thơm một cái, em cũng yêu ."
Đám hải tặc còn thật sự nhịn , mấy sức chịu đựng kém, lúc liền phun hết bữa sáng .
"Oẹ... quá tởm, tao chịu nổi..."
"Ai đến g.i.ế.c tao !"
"Ai quyên cho tao đôi mắt thấy cảnh với, tao mù!"
...
Đám hải tặc thật sự cảnh tượng mắt cho đen đủi, lập tức chạy hết ngoài. Chỉ còn Phong Dã vẫn đang âm thầm chịu đựng uy lực từ giọng điệu của nàng, đến cuối cùng, cũng chịu nổi. Ngay khoảnh khắc vung nắm đ.ấ.m lên, phi thuyền nữa tập kích, một cú xóc nảy ập đến. Đường Trà phi thuyền bao giờ, khả năng giữ thăng bằng như đám hải tặc, nàng trực tiếp lao về phía , sợ ngã nên theo bản năng ôm lấy nào đó.
Tai nạn luôn xảy bất ngờ như , khi nàng ngã lên Phong Dã, miệng còn đập cái cằm dính đầy cháo của , nàng hét toáng lên.