Không ai ngờ rằng một thiếu niên qua yếu đuối mong manh như thể thắng ván cược .
Bọn hải tặc tức khắc kêu rên một mảng.
" lấy cả tiền tiết kiệm tháng cược đấy."
"Cậu mới một tháng, là nửa năm! Suốt nửa năm đấy!"
"Xì, nửa năm tính là cái gì, lấy cả tiền tiết kiệm ba năm đây !"
Lúc , cái gã nhà cái là t.h.ả.m nhất: "Các tính là cái gì, là bộ gia sản đấy, thằng nhóc ăn tất !"
Đường Trà chẳng khách khí chút nào. Đùa , cô đem cả cái mạng nhỏ chơi, thu chút tiền thì .
"Nếu các tiền, thể cho các vay."
Khi cô câu , bọn hải tặc đều tưởng gặp .
"Thật hả?"
"Thằng nhóc , khá lắm em, từ nay về bao giờ bảo ẻo lả nữa."
Đường Trà nở một nụ vô cùng ôn nhu thiện lương: "Ẻo lả cũng chẳng , cho các vay tiền, là thu lãi đấy nhé."
Bọn hải tặc ngớ .
Đường Trà tiếp tục: "Cũng cao , mười phần trăm thôi."
Dứt lời, bọn hải tặc thổ huyết.
Cái định mệnh, rốt cuộc ai mới là hải tặc thật sự ở đây hả!
Bọn hải tặc lập tức nhốn nháo cả lên. Đường Trà cũng yếu thế, trực tiếp hất cái cằm nhỏ kiêu ngạo tinh xảo lên: "Cho vay tiền thu lãi là chuyện hiển nhiên, là các đ.á.n.h với một trận?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-104-rot-cuoc-ai-moi-la-hai-tac-that-su-day.html.]
Đùa gì chứ, cô chịu thiệt bên chỗ Phong Dã, dù cũng vớt vát từ chỗ khác, bằng thì với bản quá.
Thế nhưng, tiền còn thu , cuối cùng cô túm cổ áo lưng kéo xềnh xệch ngoài.
Bị túm bất ngờ kịp đề phòng, Đường Trà gào lên một tiếng, cái uy nghiêm mới xây dựng lập tức tan thành mây khói.
"Anh cái gì đấy!"
Cô tức tối hất văng cái tên đang túm cổ áo . Phong Dã thản nhiên : "Ngay mặt mà dám bắt nạt của ?"
Đường Trà nhe răng, chẳng yếu thế chút nào: "Cái gì gọi là mặt ngài bắt nạt của ngài? Là của ngài, còn cả ngài nữa, đang hùa bắt nạt thì ."
Đầu tiên là cướp đồ tùy táng của cô, bây giờ đến tiền thắng cược cũng định cướp nốt, quá đáng lắm !
Biểu cảm của tên nhóc thật sự quá sinh động, Phong Dã nhớ tới mấy con mèo hoang. À , mèo hoang thì chật vật lắm, tên nhóc mắt chật vật, cô giống như một con mèo quý tộc bỏ nhà bụi, chạy ngoài tùy ý chơi đùa mà nghĩ tới thế giới bên ngoài nguy hiểm thế nào.
"Nói , đó vì trộm mộ?" Phong Dã chẳng tin mấy lời ma quỷ đó của cô. Một năng lực xuất chúng như , còn dám một đấu với Andrew, tin kẻ đó cái trò trộm mộ.
Đường Trà bình sinh lừa vô , đến khi thật sự thật thì chẳng ai tin.
"Người em, chẳng , nhà để về, chỉ thể ngủ nhờ ở nghĩa địa. Vừa khéo thấy đào mộ, bao nhiêu bảo bối như thế, ai mà chẳng động lòng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Phong Dã nhạo một tiếng: "Cậu nghĩ sẽ tin chắc?"
Đường Trà vẻ mặt bất đắc dĩ, nhún vai: "Ngài mà tin thì cũng hết cách." Nói đến đây, cô càng thêm đau lòng: "Đồ tùy táng đều ngài cướp , tiền thắng cược, ngài cũng đưa cho chứ."
"Cái thì xem bản lĩnh của . Tiền lấy là của bọn họ, chứ của ." Phong Dã đến đây thì nheo mắt , tên nhóc mắt trông thật sự quá non nớt: "Cậu sẽ là... còn thành niên đấy chứ?"
Câu Đường Trà nhảy dựng lên.
", thành niên á?" Cô chỉ mặt , nhấn mạnh: "26! Đã qua sinh nhật , năm nay 26 tuổi! Ngược , 'Diêm Vương tinh tế' khiến tiếng sợ vỡ mật, tiểu Phong Dã đây, năm nay mới 25 nhỉ?"
Phong Dã lười biếng liếc cô một cái, hừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi: "Thì ?"
Đường Trà mỉm : "Tiểu ."