Hệ thống cảm thấy mắt tối sầm, tưởng rằng thời hạn ba tháng cứ thế mà tan thành mây khói. Ai ngờ Andrew chẳng những vứt , ngược còn một tay ôm cô, một tay cầm lấy cái nắp vung, mặt lạnh tanh đậy lên chảo lửa.
Khoảnh khắc ngọn lửa vụt tắt, Đường Trà mới hậu tri hậu giác phát hiện vẫn còn đang treo vị Nguyên soái nào đó.
Cô luống cuống tay chân nhảy xuống khỏi , khi xin đầu lưỡi còn líu vì căng thẳng: "Xin, xin ."
Cảm giác mềm mại trong tay biến mất, Andrew khẽ cau mày gần như thể nhận : "Người em?"
Đường Trà ngẩn , đó mới nhớ đây là cách xưng hô cô buột miệng gọi.
Cô sờ sờ mũi, vô cùng ngượng ngùng. Cô đang sắm vai cô em xanh "liếm cẩu" si tình, cái từ " em" phù hợp với thiết lập xanh cho lắm.
"Nói nhầm." Đường Trà nở nụ tươi rói, gian nan mở miệng: "Vốn dĩ em định gọi là đại ca ca."
Tiếng "đại ca ca" ngọt xớt , gọi xong chính cô cũng buồn nôn.
"Người em" và "Đại ca ca", qua là thấy khác một trời một vực. Andrew ở trong quân đội bao nhiêu năm, cái cớ vụng về thể qua mắt . vạch trần, da mặt cô gái nhỏ mỏng, mấy chuyện vặt vãnh cần thiết so đo.
Andrew căn bếp hỗn độn, nhướng mày hỏi: "Nấu cơm là phá bếp đây?"
Đường Trà: "..."
"Nấu cơm." Nói xong, cô còn vô cùng chột bổ sung một câu: "Em tưởng là đơn giản lắm."
Giọng cô rầu rĩ, vì chột nên cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, chỉ dám chằm chằm đôi dép lê bông xù chân .
Andrew tặc lưỡi một tiếng. Đồng ý cho cô ở là dự đoán sẽ thái bình . Ba tháng thôi, nhẫn nhịn một chút là qua.
" cũng nấu cơm." Hắn , nhưng , cho nên lấy cho cô một túi dịch dinh dưỡng: "Vị táo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-lo-than-phan-bay-vi-dai-lao-danh-nhau-vi-toi/chuong-10-nau-com-hay-la-pha-bep.html.]
Vừa nãy là vị dâu, giờ là vị táo, nhưng đối với Đường Trà mà , vị gì cũng chẳng gì khác biệt, vấn đề là cái dịch dinh dưỡng ! Nó khó ăn kinh khủng!
Andrew hờ hững rũ mắt xuống. Đột nhiên, chú ý đến mảng da thịt trắng tuyết thoáng qua mắt, đó là chiếc cổ lộ của cô gái nhỏ, thon dài trắng ngần, giống như miếng ngọc thượng hạng, chỉ là đợi kịp thưởng thức xong, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên.
"Em ăn ?" Đường Trà c.ắ.n môi, bộ dạng mà dám : "Thứ khó ăn lắm."
Ngón tay Andrew khống chế mà mân mê vài cái, đó trưng vẻ mặt lãnh đạm : "Không ăn thì nhịn đói, còn nữa... dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ."
Người máy cô tháo , tàn cuộc tự nhiên cũng do cô dọn dẹp.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đã bắt nạt đến mức , Andrew cho rằng đại tiểu thư sẽ òa lên, hoặc là trực tiếp hơn một chút, tức giận bỏ ngay lập tức. Ai ngờ Đường Trà tuy rằng mắt rưng rưng, nhưng kiên cường : "Anh yên tâm, họa là do em gây , em sẽ tự xử lý ." Nói xong, cô ném trả túi dịch dinh dưỡng cho .
Đường Trà xoay rời . Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, theo bước chân cô , đuôi tóc cứ đung đưa cọ qua chiếc gáy trắng ngần.
Hai màu đen trắng đối lập cực hạn, xinh đến mức khiến thể rời mắt.
Andrew đột nhiên cảm thấy như móc một cái tim, nhưng nhanh liền thu hồi tầm mắt. Hắn xoay về phía tầng hai, chỉ là một nửa, chợt nhớ tới bản hợp đồng trong tay.
Đây là bản hợp đồng về thời hạn ba tháng, thế mà quên bảo cô ký.
Sự việc... dường như chút mất kiểm soát .
Hắn , Đường Trà liền tiếp tục lăn lộn đống máy cô tháo . Dưới sự chỉ đạo của hệ thống, tuy lúc đầu chút trục trặc nhỏ, nhưng nhanh máy cô lắp ráp chỉnh.
Đôi mắt máy lạnh băng lóe lên một cái, tiếp theo một giọng nam trầm ấm cực kỳ êm tai vang lên từ nó.
"Oh, cô chủ nhỏ xinh , hoạt bát, động lòng yêu của ơi, xin hỏi ngài yêu cầu gì ?"
Người máy vốn lạnh lùng, qua tay cô cải tạo biến thành một tên lắm mồm nịnh nọt. Mắt Đường Trà sáng rực lên.
"Ta ăn cơm!"