Khương Oản Oản rón rén mở cửa phòng nhẹ nhàng bước ngoài.
Góc lúc chuyển sang phía Khương Lưu Huỳnh, sắc mặt Khương Tư Niên từ trạng thái tê liệt dần trở nên tập trung, bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Trên màn hình, cơn mưa dịu nhiều, ít nhất là còn tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc, chỉ còn âm thanh tí tách của mưa rơi.
Tuy nhiên, Khương Lưu Huỳnh vẫn giữ tư thế cuộn , vô hồn ngã cửa chính. Nếu n/g/ự/c cô vẫn còn thở nhè nhẹ, lẽ sẽ tưởng rằng cô mất mạng trong cơn mưa .
May mắn , cô vẫn còn sống.
Dù , cô em gái đáng yêu lương thiện đến , ông trời chắc chắn sẽ nhẫn tâm cướp mạng sống của cô. Cô nhất định sẽ sống !
Thế nhưng, điều kỳ lạ là cánh cửa gỗ đen chạm khắc kiểu Âu của ngôi nhà dường như chất lỏng nào đó đang chảy xuống.
Là nước mưa ?
Quan sát kỹ hơn vị trí tay của cô , ở điểm tiếp xúc giữa đầu ngón tay và cửa, hình như cũng chút chất lỏng trông giống giọt mưa.
Chẳng lẽ là do cô để khi gõ cửa?
tại trong nhà ai đáp tiếng gõ cửa của cô?
Hoặc lẽ…
Âm thanh nhỏ tiếng sấm chớp lấn át, nên họ thể thấy!
Khương Tư Niên tự an ủi như .
Tựa như ông trời đưa câu trả lời cho họ, đúng lúc , mây đen tan , một tia sáng bình minh xé toạc bầu trời.
Chính lúc , mới rõ — chất lỏng cửa, đầu ngón tay đó nào nước mưa!?
Hạt Dẻ Rang Đường
Đó rõ ràng là m.á.u tươi đỏ thẫm, chói mắt!
Hóa , trong lúc tiếng sấm vang lên, Huỳnh Huỳnh dùng sức đập cửa, điên cuồng đập.
do lâu nhận bất kỳ phản hồi nào, thêm tiếng sấm dọa cô sợ hãi, cuối cùng, cô chuyển sang dùng đầu ngón tay để cào, để rạch.
Cho đến khi đôi tay nhuốm đầy máu, cánh cửa lớn cũng vấy đầy dấu vết.
Khương Tư Niên còn lý do nào để tự lừa nữa.
Những lời của Khương Oản Oản cũng như d.a.o cứa tim, khiến gần như mường tượng tất cả những gì sẽ xảy tiếp theo.
Vẫn là như đây, hóa là một sự hiểu lầm.
Lại là hiểu lầm c/h/ế/t tiệt!
Hai mươi năm , vì vụ bắt cóc, hiểu lầm em gái suốt hai mươi năm.
Rồi mười năm , vì chuỗi những lời bôi nhọ , tiếp tục hiểu lầm cô mười năm nữa.
Còn … việc nấu canh, lấy m.á.u tim để thuốc…
Khương Tư Niên dám nghĩ thêm nữa.
Phải xử lý chuyện mắt !
, chuyện Huỳnh Huỳnh nhốt ngoài cửa ai mở giải quyết ngay!
Lúc suy nghĩ rõ ràng, lập tức áp sát mặt camera, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-42.html.]
“ Huỳnh Huỳnh, em gái nhỏ! Em đang xem ? Anh cả ở đây tiên một câu xin với em. Anh sẽ giúp em trừng phạt bọn họ, ?”
Khương Tư Niên xong liền công khai lấy điện thoại gọi cho quản gia:
“Quản gia, mười năm , những giúp việc sống ở tầng một là ai? Tìm hết bọn họ cho !”
“ kiện họ tội ngược đãi con của chủ nhân cũ, khiến cả đời họ thể tìm công việc giúp việc nào nữa!”
Cúp điện thoại, tâm trạng sụp đổ của lập tức xoa dịu ít,
Giống như ngầm mặc định rằng Khương Lưu Huỳnh thấy lời xin của , và tha thứ cho .
Cho đến khi thấy bình luận tràn ngập màn hình:
[Thằng ngốc, bây giờ mới xử lý thì còn ý nghĩa gì? Hơn nữa quên kẻ chủ mưu thực sự là ai ?]
[Giúp việc: Cảm ơn nhé, mạng của bọn chắc mạng nữa …]
[Muốn tỏ thâm tình cũng ơn cho tròn vai một chút, ít nhất hãy cho chúng thấy kết quả xử lý Khương Oản Oản, đừng nhắm mấy chẳng liên quan.]
[Không chỉ thế, còn cả chính nữa kìa. Hay là phiền Khương tổng c/ắ/t một ngón tay ngay tại chỗ ? Dù cũng muộn mười năm , thêm chút lãi cũng hợp lý mà.]
“Không…”
Một giọng yếu ớt đột ngột vang lên, hóa là Khương Lưu Huỳnh phát từ màn hình.
Tiếp đó, đầu ngón tay cô khẽ run, cô mà dậy .
Mái tóc ướt đẫm bết khuôn mặt, bộ đồng phục rộng thùng thình cũng dính sát , khiến vóc dáng cô trông càng gầy yếu, thậm chí còn bằng Khương Oản Oản, cô em gái nhỏ hơn cô một tuổi.
Đầu ngón tay trắng như hành, dính đầy vệt m.á.u khô đỏ sẫm, khiến cô trông như một búp bê sứ đầy vết nứt.
Trước khi gục ngã, Khương Lưu Huỳnh bám chặt lấy cánh cửa, ánh mắt dần thêm kiên định:
“Chắc chắn… … xé thẻ dự thi của trai…”
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cô càng dùng sức đập mạnh cánh cửa, lòng bàn tay đau đến chịu nổi thì đổi sang khuỷu tay mà đập, đến khi khuỷu tay đỏ rát tiếp tục dùng đầu mà đập.
Bên tai cô, giọng của Khương Oản Oản vẫn dứt.
Cô lén lút phòng của cả, trộm chiếc cặp treo tường của .
“Anh cả đáng ghét thật đấy. Tất cả đều tại ! Thành tích như , bố ngày nào cũng khen ngợi . Rõ ràng cũng giỏi lắm, thế mà họ chẳng bao giờ khen cả.”
“Đây là do đáng thế! Đợi xé rách cái thẻ dự thi xem gì… Hả? Sao bọc thêm một lớp nhựa nữa?”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhịn khi thấy tấm thẻ dự thi bọc kín trong lớp nhựa bảo vệ.
Ngay cả những mua sắm ở trung tâm thương mại cũng tự chủ mà dừng chân xem. Cuối cùng, trung tâm thương mại thậm chí còn sắp xếp ghế để họ xem thoải mái hơn.
“Đáng ghét, đáng ghét! Xem nhanh chóng xuống lấy kéo c/ắ/t nát nó, nếu đợi lát nữa cả tỉnh thì kịp mất.”
Khương Oản Oản chậm rãi xuống lầu.
Ngay lúc đó, cô thấy tiếng gõ cửa yếu ớt bên ngoài, cái âm thanh khó chịu đeo bám cô cả đêm nay!
“C/h/ế/t tiệt, Khương Lưu Huỳnh, quỳ cũng yên !”
“Hay lắm, xem cần trả cái thẻ vô dụng . Cô vẫn luôn hữu ích như khi…”