Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 248.

Cập nhật lúc: 2025-05-27 12:35:46
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hình ảnh, “con ma” giơ tay chỉ vào bức tường đỏ m.á.u kia, móng tay đen dài nổi bật trên làn da trắng bệnh,

“Đây là tất cả nhựa hoa đỏ mà tôi tìm được, tất cả đấy.”

Giọng nói ấy giống như đang tự lẩm bẩm, nhưng Khương Lưu Huỳnh biết rõ, cô ta đang muốn đòi một lời giải thích từ mình.

Nhưng khi cúi đầu nhìn vết dây siết hằn trên cổ tay, nghĩ đến những cú xóc nảy đầy mệt mỏi trên đường bị bắt tới đây, trong lòng cô vẫn không khỏi phẫn nộ, trừng mắt nhìn cô ta:

“Cô trói tôi đến đây chỉ để cho tôi xem bức tường này sao? Với lại cô làm sao biết đây là nhựa của tất cả các loài hoa trên thế giới chứ?”

Mặc dù nói thế, nhưng Khương Lưu Huỳnh vẫn thầm khâm phục người phụ nữ này.

Cô ta thực sự đã tìm kiếm tất cả các loài hoa trên thế giới, rồi nhuộm kín cả một bức tường trắng.

So với ba bức tường còn lại, bức này đỏ rực như máu, làm những bức kia trông trắng đến mức chói mắt.

Shiratori Eri nghe vậy lại càng thêm phẫn nộ.

Chính vì một câu nói của Khương Lưu Huỳnh, cô ta đã khổ sở đi khắp nơi tìm hoa, có những loài cực kỳ hiếm khiến cô ta phải bỏ ra một số tiền khổng lồ để có được.

Kết quả cuối cùng là…

“Cô lừa tôi.”

“Cô đang lừa tôi!”

Nói tới đây, cô ta bước thẳng đến, túm lấy cánh tay Khương Lưu Huỳnh, móng tay nhọn hoắt gần như cắm thẳng vào da thịt cô.

“A—”

Khương Lưu Huỳnh không kìm được mà bật ra tiếng rên đau.

Ban nãy còn nhịn được, sao tự dưng lại nổi khùng lên như thế chứ?

May là cô cũng không phải kiểu người tay không chịu trận.

Nhưng ngay khi đang định rút lọ bột thuốc giấu ở hông ra thì bỗng nhớ tới tính cách cực kỳ cố chấp của Shiratori Eri, người kiểu gì cũng không chịu buông tha nếu chưa đạt được mục đích.

Thế nên… hay là…

Khương Lưu Huỳnh thở dài, như nhận mệnh mà nói:

“Tôi có thể dạy cô vẽ. Nhưng trước hết, để tôi xem trình độ của cô đã.”

Biết đâu… căn bản không cần cô phải dạy.

Câu này cô giữ lại trong lòng, dù gì cũng phải tìm cách trì hoãn thời gian, phòng khi Shiratori Eri lại nổi điên vì chuyện “màu vẽ”.

Cô cũng cần có thời gian… Và Karl… có lẽ cậu ta sẽ tới cứu cô, đúng không?

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, chính Khương Lưu Huỳnh cũng thấy mình hoảng hốt.

Cô chưa từng nghĩ bản thân, kẻ luôn đối mặt với khó khăn một mình, lúc này lại đặt hy vọng vào một người khác.

Một cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen.

Giống như… có được chỗ dựa.

Giống như lúc 4 tuổi, bị nhốt trong chuồng bò, cô vẫn không ngừng hy vọng có ai đến cứu mình.

“Cô đang nhớ đến ai?”

Shiratori Eri nheo mắt hỏi, không hề đáp lại lời đề nghị ban nãy, vết sẹo trên mặt cô ta cũng nhăn lại theo nét mặt.

Phía mặt trái, nơi bị thương nhẹ hơn, khi nheo mắt lại lại có vài phần giống… mắt cáo.

Khương Lưu Huỳnh nghĩ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-248.html.]

Nếu không bị bỏng, hẳn cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Câu hỏi vừa thốt ra cũng khiến cư dân mạng tò mò.

Bởi vì rõ ràng nét mặt của Khương Lưu Huỳnh so với lúc đầu đã dịu đi thấy rõ, có cảm giác đúng là đang nhớ nhung một ai đó.

“Chắc chắn là nhớ đến chúng tôi rồi, người nhà của Huỳnh Huỳnh mà, ngoài chúng tôi thì còn ai nữa..."

Khương Tư Niên cười gượng nói, hai người còn lại liếc nhìn nhau, không cần nói cũng biết người cô đang nghĩ tới là Karl.

Nhưng không ai vạch trần, cứ để Khương Tư Niên chìm trong mộng tưởng, như thế, lúc anh ta phải đối mặt với sự thật, nỗi đau sẽ càng sâu.

Cuối cùng Shiratori Eri cũng đồng ý, móng tay đen sắc bén rút ra khỏi da, kéo theo một vệt đỏ loang lổ.

Nhưng cô ta chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Khương Lưu Huỳnh chộp lấy một tay và nhét vào miệng.

Cảm giác mềm mại ấm áp ấy khiến Shiratori Eri như bị điện giật, toàn thân tê rần đến mức không thể suy nghĩ gì nữa, đứng đơ như tượng.

Nhân lúc đó, Khương Lưu Huỳnh nhanh chóng dùng tay còn lại lau sạch các dấu vết, rồi lặng lẽ quệt một ít chất lỏng trên tường bôi lên vết thương, giả vờ đó là m.á.u của mình.

“Baka yarou!!”

(Đồ ngu ngốc!!)

Shiratori Eri cuối cùng cũng hoàn hồn, rút tay lại.

Cái đầu vốn trống rỗng của cô ta trong khoảnh khắc ấy bỗng tràn ngập vô số cảm xúc phức tạp, ghê tởm? Chán ghét?

Không đúng. Nếu là vậy, thì theo bản năng, cơ thể cô ta đáng lý đã rút s.ú.n.g và b.ắ.n đối phương thành thịt vụn từ lâu rồi!

Hơn nữa… hơn nữa cô ta thậm chí không muốn g.i.ế.c Khương Lưu Huỳnh … mà còn có chút…

Muốn gần gũi hơn?

Thật kỳ lạ.

Khương Lưu Huỳnh ho khan mấy tiếng để giả vờ xua tan không khí ngượng ngập, sau đó xấu hổ quay mặt đi.

Thật ra cô rất muốn giải thích là mình chỉ chạm môi vào da đối phương một chút, phải biết rằng móng tay cô ta dài như thế, cô cũng chỉ chạm đúng đầu nhọn của móng tay thôi, đâu có làm gì thái quá…

Khụ khụ! Nghĩ vậy lại thấy… không nên giải thích nữa.

Dù gì thì… đúng là cô hơi đường đột thật.

“Xin lỗi.”

Lần này đến lượt Khương Lưu Huỳnh cúi đầu xin lỗi.

Mặt của Shiratori Eri lại bắt đầu nóng ran lên khi đầu óc cô ta tỉnh táo trở lại, miệng không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ mà đối phương vừa nói:

“Xin lỗi.”

Cô ta bắt đầu nghĩ:

“Xin lỗi” vì chuyện gì?

Xin lỗi vì… l.i.ế.m tay mình?

Hay là… xin lỗi vì thích mình?

Shiratori Eri không dám tưởng tượng rằng sẽ có người thích mình.

Khuôn mặt này, ngay cả cha mẹ ruột cũng từng ruồng bỏ, làm sao có ai yêu cô ta được?

Hạt Dẻ Rang Đường

Không thể nào.

Người phụ nữ này nhất định có âm mưu!

Loading...