Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 200.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:30:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Em sửa lại xưng hô của Karl ạ T.T đoạn sau tự nhiên thấy gọi chị huhu)
Karl ngồi trên mép giường, chán nản nắm lấy tay cô gái đang nằm đó, đan mười ngón tay mình với cô.
Cô vẫn bất động như vậy, thậm chí không thở, chẳng khác nào búp bê sứ đặt trong tủ kính.
Nhưng chính sự bất động ấy lại khiến tình cảm trong mắt Karl càng trở nên khó che giấu hơn.
Lúc này cậu dường như không còn là một cỗ máy g.i.ế.c người lạnh lùng nữa, mà là một hiệp sĩ đang canh giữ công chúa của mình.
Không còn thân phận thuộc tổ chức, cũng không còn nhiệm vụ gì nữa, thậm chí cậu còn từng nghĩ…
Nếu mọi chuyện cứ như vậy mãi, c.h.ế.t cùng với Ava cũng không sao cả…
Nhưng cậu biết rõ, mình không xứng.
Ngay khoảnh khắc cậu nghe lệnh tổ chức bắt Ava về căn cứ năm đó, cậu đã không còn xứng với cô nữa.
Chắc chắn cô vẫn còn hận cậu.
Xin lỗi…
Từ nay về sau, em sẽ không nghe theo lệnh tổ chức nữa.
Ava từng nói với cậu, phải sống vì chính mình, nghe theo trái tim mình.
Giờ đây cậu chỉ muốn trả thù những kẻ đã từng bắt nạt Ava,
Chỉ tiếc là…
“Người cuối cùng em vẫn chưa bắt được, nhưng em nhất định sẽ tìm ra bà ta. Chờ em một chút nữa, được không?”
Karl dịu dàng áp má mình lên bàn tay lạnh buốt của cô gái, khẽ thì thầm như đang nũng nịu.
Người mà cậu nói đến chính là người phụ nữ đã hại c.h.ế.t mẹ của Khương Lưu Huỳnh.
Ban đầu cậu ta định giữ Vương Quyên lại cuối cùng để từ từ xử lý.
Nào ngờ lại có kẻ nhanh tay hơn cậu ta đến đồn cảnh sát đưa bà ta đi mất, khiến cậu ta phải quay về tay trắng.
Nghĩ đến đó, gương mặt Karl lại tràn đầy áy náy, đến chuyện đơn giản thế này cũng không làm được thì sao xứng ở bên Ava, người con gái tuyệt vời như thế.
“Ư ư ư —”
Đột nhiên một âm thanh khe khẽ vang lên từ góc phòng.
Karl miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi Khương Lưu Huỳnh, quay đầu nhìn, là một người phụ nữ đang bị trói chặt như bánh tét.
À, cũng không hẳn là về tay trắng.
Ít ra thì cậu ta đã bắt được người phụ nữ từng bắt nạt Ava nhiều nhất. Với loại đàn bà độc ác này, tất nhiên là phải trói lại, từ từ tra tấn.
“Đúng rồi Ava, chị biết không, hôm nay suýt nữa thì để con mụ này chạy thoát đấy. Em đã tốn bao công sức mới lôi được nó từ trên tàu xuống.”
Karl kể lại rành mạch, giọng điệu như một chàng trai đang thổ lộ với người yêu, chưa nói được bao lâu đã không kiềm lòng nổi mà lại nắm lấy bàn tay còn lại của Khương Lưu Huỳnh, áp cả hai tay cô lên má mình.
Nếu lúc này bên giường có một tấm gương, có lẽ chính Karl cũng sẽ thấy mình thật xa lạ.
Nhưng cho dù xa lạ, cậu ta cũng chẳng còn quan tâm.
Dù sao thì giờ cậu ta cũng đã rời khỏi tổ chức, chỉ là một kẻ đang cận kề cái chết, mà đã sắp c.h.ế.t rồi thì tại sao lại không thể táo bạo một lần?
Người tuyệt vọng nhất lúc này chính là Khương Oản Oản, người bị bịt mắt, bịt miệng.
Bị trói thì thôi, nhưng còn phải nghe tên điên này lảm nhảm một mình với không khí như một kẻ điên, nói toàn mấy thứ tiếng quái gở,
Từ mà cô ta nghe nhiều nhất chính là “Ava”,
Nếu đoán không nhầm, chắc đây là tên một người nào đó,
Nhưng cô ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc cái người tên Ava đó là ai!? Trong ấn tượng của cô ta, cô ta chưa từng đụng chạm đến ai như vậy!
“Ư ư!”
Khương Oản Oản lại phát ra âm thanh, lập tức nhận về ánh mắt khó chịu của Karl.
“Làm ồn đến chị rồi à? Vậy để lát nữa tôi cắt lưỡi cô nhé, được không?”
Lại một câu độc thoại.
Nhưng lần này cô ta còn nghe được một từ – “chị gái”?
Sister? Chị em người nước ngoài?
Khương Oản Oản lần này cắn chặt miếng vải trong miệng, không dám phát ra tiếng nữa.
Nỗi sợ trong cô ta càng ngày càng lớn, chỉ trong vài phút, nước mắt đã chảy ra ướt sũng cả lớp vải bịt mắt.
Điều khiến Khương Oản Oản ấm ức nhất là, cô ta còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Cô đã khó khăn lắm mới moi được tiền từ tay Vương Quyên, chuẩn bị trốn ra nước ngoài bằng đường biển,
Chỉ còn một bước nữa là lên tàu!
Chỉ thiếu chút xíu thôi!
Vậy mà đột nhiên đầu cô ta đau điếng, tỉnh dậy thì thấy mình bị trói ở đây.
Càng nghe cái tên Ava được nhắc tới, cô ta càng nghi ngờ mình bị bắt nhầm!
Trình độ tiếng Anh của cô ta tệ đến mức chẳng thể nói nổi một câu, sao có thể quen biết người nước ngoài?
Chứ đừng nói đến chuyện bắt nạt người ta!
Không được! Cô ta phải giải thích! Cùng lắm thì… bỏ ra vài trăm vạn để chuộc thân cũng được!
“Ư ư ư!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-200.html.]
Chỉ yên tĩnh được một lúc, Khương Oản Oản lại bắt đầu vùng vẫy,
Nhưng Karl đang chìm đắm trong cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay Ava, hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cô ta.
Lúc này khung cảnh là: Khương Lưu Huỳnh nằm bất động trên giường, còn Karl thì tựa vào bên cạnh cô, vừa áp mặt vào tay cô vừa quan sát Khương Oản Oản đang giãy giụa như con sâu.
Không rõ qua bao lâu, cuối cùng cũng thấy cô ta thành công nhổ được miếng vải trong miệng ra.
“Đại ca, anh bắt nhầm người rồi!!! Tôi hoàn toàn không quen biết cái người tên Ava mà anh nói tới đâu!”
Không gian lập tức chìm vào im lặng.
Karl hoàn toàn không muốn động đậy, cũng chẳng buồn tốn lời với cô ta, tiếp tục cưng nựng “chị gái” của mình, tiện thể thưởng thức bộ dạng thảm hại của Khương Oản Oản.
Không biết bao lâu sau, trong không khí vang lên một tiếng:
“Cộp!”
“Á—” thì ra là lúc Khương Oản Oản quằn quại như giun đã va đầu vào cái bàn.
Có lẽ vì dù cô ta có la hét đến mấy cũng chẳng ai thèm để ý, thậm chí còn không bị cắt lưỡi như cô ta tưởng, nên trong lúc tạm quên mất bản thân mình đang ở đâu, cô ta bắt đầu la hét bừa bãi:
“Cái người vừa nãy ơi, anh còn ở đó không? Này!”
“Cứu tôi với— cứu với— có ai không—”
Khả năng cách âm của khách sạn rất tốt, Karl tuy không lo lắng chuyện bị nghe thấy, nhưng cũng đã bắt đầu thấy phiền.
Cậu luyến tiếc buông tay cô gái ra, thong thả mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một vật nặng màu đen, gắn thêm ống giảm thanh rồi chĩa thẳng vào Khương Oản Oản.
Tiếp theo là tiếng:
“Tách—” tiếng bóp cò súng.
Khương Oản Oản nghe thấy liền cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích thêm chút nào, tiếng la hét cũng lập tức câm bặt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô ta chưa từng b.ắ.n s.ú.n.g nhưng đã xem nhiều game b.ắ.n s.ú.n.g rồi, tiếng này giống hệt trong game!
Nhưng đây là Hoa Quốc mà! Ở Hoa Quốc sao lại có s.ú.n.g thật được…
“Á!”
Bỗng nhiên cô ta cảm thấy mặt mình nóng rát, như có thứ gì đó sắc nhọn lướt nhanh qua.
Vừa đau vừa nóng, chưa kịp định thần thì tiếp tục có thêm mấy vết đau tương tự dội tới.
Đau… đau muốn chết! Rốt cuộc là cái gì đang khiến cô đau như vậy?!
Tấm vải đen bịt mắt không biết bằng cách nào rơi xuống, và cuối cùng Khương Oản Oản cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Nơi này không phải hầm ngục tối tăm mà là một căn phòng khách sạn sang trọng.
Ngay trước mặt cô là một cái… họng s.ú.n.g đen ngòm!
Là súng, thật sự là súng!
Và còn có một gã ngoại quốc.
“Anh…”
Khương Oản Oản vừa định mở miệng thì cảm giác có chất lỏng nóng hổi tràn xuống mặt rồi lọt vào miệng.
Cô ta nếm thử, mới nhận ra— đó là máu! Là m.á.u chảy ra từ mặt cô ta!
“Anh rốt cuộc… khụ khụ… là ai?! Khụ khụ…”
Cô ta mới nói được mấy câu, cổ họng đã bị m.á.u sền sệt bít lại, cơn đau rát càng lúc càng rõ.
Gương mặt cô ta sao vậy? Mặt cô ta đang chảy máu!
Cảm giác sợ hãi trào lên trong lòng, nước mắt bắt đầu mờ cả mắt, nhưng hai tay cô ta bị trói, không thể lau nổi.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái bóng đen từ từ tiến lại gần mình.
Karl phải đấu tranh rất nhiều mới chịu rời khỏi Ava để bước tới gần Khương Oản Oản.
Khi họng s.ú.n.g dí thẳng vào trán cô ta, Khương Oản Oản chẳng quan tâm có thấy rõ hay không, chỉ vừa khóc vừa hét:
“Đừng! Tôi sai rồi! Xin anh tha cho tôi! Tôi cầu xin anh! Tôi thật sự không quen biết hai người mà— tôi… tôi có tiền! 100 vạn được không?!”
Nước mắt hòa với m.á.u che gần hết khuôn mặt Khương Oản Oản.
“Xấu c.h.ế.t đi được.”
Karl lạnh lùng buông một câu, như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Khương Oản Oản.
Cô ta đã bỏ bao nhiêu tiền để chỉnh sửa gương mặt này, thế mà người đàn ông này lại…
Lại chê cô ta xấu?!
Lửa giận bùng cháy trong lòng cô ta gần như san bằng nỗi sợ, gương mặt cô ta cũng trở nên méo mó vì tức giận.
Cho đến khi họng s.ú.n.g áp sát trán, áp lực rõ rệt khiến cô ta rốt cuộc phải khuất phục,
Nhanh chóng giấu đi sát khí trong mắt, cố làm ra vẻ yếu đuối đáng thương như một bông hoa bé nhỏ:
“Anh ơi… đừng g.i.ế.c tôi được không? Đây là Hoa Quốc, anh g.i.ế.c tôi rồi cũng trốn không thoát đâu… Anh muốn gì tôi cũng cho! Tiền, hay là thân thể, tôi đều có thể cho anh!”
Không nói thì thôi, nói ra lại càng khiến Karl muốn ói.
Cậu hận không thể g.i.ế.c cô ta ngay lập tức.
Nhưng g.i.ế.c cô ta bằng một viên đạn thì lại quá dễ dàng.
Ava đã phải chịu bao nhiêu tổn thương và nhục nhã từ cô ta,
Chỉ một phát s.ú.n.g sao có thể bù đắp được?
Nên là…