“Được , trang web  sập đúng là do   tấn công, nhưng   giúp  sửa hết lỗ hổng . Sau khi cài đặt hệ thống phòng thủ siêu mạnh, chắc là  thể trụ  lâu hơn một chút.”
Sắc mặt của An Tiểu Đức lập tức lúc xanh lúc trắng. Bị một cô bé ăn mày lấm lem bẩn thỉu trổ tài ngay  mặt thuộc hạ của … Anh   giấu mặt   đây, hu hu hu… Anh   về tìm sư phụ mất thôi, hu hu hu…
Khương Lưu Huỳnh  biểu cảm   mà   nước mắt của  ,  liếc sang mấy tên đàn em đang hóa đá ngay tại chỗ, nhất thời cũng trở nên lúng túng.
Cô dò hỏi:
“Chuyện gì ? …  sai chỗ nào ? Hay  bỏ sót điều gì?”
Đám đàn em như bừng tỉnh từ cơn mộng, lập tức kéo tay áo An Tiểu Đức, khoa chân múa tay phấn khích:
“Đại… đại…Lão đại! Em gái  cũng quá đỉnh  đấy! Không chỉ kỹ thuật cao siêu, nhan sắc xinh , giọng  ngọt ngào, mà còn…  gu thời trang cá tính nữa! Anh  xem,   cô  còn dính cả màu vẽ! Nhìn là  một cô nàng sành điệu, bắt kịp xu hướng !”
Hả?
Em gái?
An Tiểu Đức lập tức nảy  ý tưởng, liền khoác vai cô,  hì hì:
“ đúng, đều là nhờ  dạy dỗ  cả! Hôm nay  chỉ tiện thể kiểm tra trình độ của em  nên mới để em  đến đây thôi.”
Vừa dứt lời, Khương Lưu Huỳnh  nhanh chóng tiếp lời:
“   .”
Chỉ bốn chữ ngắn gọn khiến tất cả   đều c.h.ế.t lặng.
Người   còn  vẽ tranh,  là   thi, bây giờ     ở một công ty công nghệ nửa mùa?
An Tiểu Đức ghé sát , phát hiện màu dính   cô đúng là màu vẽ,  tay hình như còn cầm một cuộn giấy.
Gì đây, cosplay cô bé bán tranh ?
Vậy mà     ?
Đám đàn em vỗ tay reo lên:
“Vào  ! Công ty của chúng   mới khởi nghiệp, nếu  em gái của lão đại gia nhập thì nhất định sẽ phát triển hơn!”
“Tránh , em gái   chuyện với , mấy  xen   gì.”
An Tiểu Đức đẩy tên đàn em ,  đó nghiêm túc   mặt Khương Lưu Huỳnh, đặt tay lên vai cô.
Ngay khi cô còn đang   chằm chằm đến mức mất tự nhiên, chuẩn  lên tiếng thì   bất ngờ quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân cô, hét lên:
“Chị ơi——Chị chính là Chị Lẫm,  chị   sớm——Chị mặc đồng phục thế ,  cứ tưởng chị là học sinh chứ!”
Vừa     thấy rõ ràng cách cô sử dụng bàn phím, cộng thêm mức độ hiểu  của cô về … Nhất định là sư phụ!!!
An Tiểu Đức tiếp tục  cô với ánh mắt đầy tủi , chờ đợi cô thừa nhận  phận để  thể  mắt đàn em.
 điều   nhận   chỉ là một câu  thản nhiên từ Khương Lưu Huỳnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-181.html.]
“  thực sự là học sinh mà?”
Sắc mặt  đàn ông như  sét đánh trúng, lập tức b.ắ.n  lên  nhảy lùi  xa cả mét.
“Cái gì? Em  đủ tuổi? Đồ lừa đảo!     mà,    thể là chị  ! Còn dám lừa ! Khụ khụ… chuyện       ngoài!”
Vừa ,     đủ loại động tác nhỏ, lúc thì gãi mũi, lúc  giả vờ ho khan.
Cả đám   xem đều thấy  hổ   .
[Ngồi hóng pha  vả mặt đây, xem xong thao tác của Khương Lưu Huỳnh thì  thấy cô  chính là Lẫm Thần  sai   .]
[Đồng ý! Huỳnh Huỳnh của chúng   từng lừa ai, cô   cô  là thì nhất định là!]
[Không chịu !  cứ khăng khăng cho đến cùng! Khương Lưu Huỳnh chẳng lẽ cả đời  từng  dối ?  cá là  cũng sẽ  ngày cô    dối thôi!]
Khương Lưu Huỳnh   ngoài cửa sổ, trời  sắp tối.
Cô   ý định về nhà nữa, nhưng vẫn  ghé qua trường để  một việc… rút hồ sơ thôi.
Xin  …
Con  thể tiếp tục nữa.
Với vẻ mặt bình thản, cô  thầm trong lòng  lặng lẽ bước đến  bàn máy tính.
Trước khi An Tiểu Đức kịp chạy đến, cô  đăng nhập  diễn đàn hacker bằng tài khoản của . Trên màn hình hiện rõ hai chữ “Lẫm Lẫm” thật to.
Diễn đàn  chỉ  thể sử dụng duy nhất một tên đăng nhập cho mỗi . An Tiểu Đức trợn tròn mắt,  đến sắp dán mặt  màn hình, cuối cùng cũng  thể xác nhận…
“Chị Lẫm——!!!”
Lần thứ hai trong ngày,    quỳ sụp xuống  mặt Khương Lưu Huỳnh, ôm chặt lấy chân cô mà  lóc:
“Chị Lẫm, dù chị   đùa cũng  thể đùa thế  ! Sao chị  thể lừa  là học sinh chứ, hu hu hu…”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Khương Lưu Huỳnh   từ bỏ việc giải thích. Vẫn bốn chữ như cũ:
“   .”
Đây là lời hứa mà An Tiểu Đức  từng  với cô. Một năm , cô từng giúp   giải quyết một rắc rối nhỏ, khi đó    , nếu   mở công ty, nhất định sẽ trả lương cao để mời cô về .
 cô  cần lương cao.
Bây giờ cô  đủ tuổi,  thể tự nhận đơn hàng kiếm tiền  mạng. Điều cô cần là một nơi để ở, một chỗ để   rời khỏi nhà họ Khương, rời khỏi tầm mắt của Bạch Ly.
An Tiểu Đức từng  họ  ký túc xá nhân viên,  nên…
Khương Lưu Huỳnh ánh mắt kiên định, kéo    dậy,    yêu cầu của .
“Sao chị   sớm, Chị Lẫm! Chỗ ở cứ để em lo!”