Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 163.

Cập nhật lúc: 2025-05-14 19:55:37
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua nhanh.

May mắn , mấy ngày nay, Bạch Hoài Sơn đưa ai phòng thí nghiệm, chỉ tiêm thêm vài mũi và quan sát thêm một chút.

Dù cơn đau thể xác tạm thời giảm bớt, nhưng vết thương trong lòng thể dễ dàng xóa nhòa.

Đặc biệt là mỗi khi Khương Lưu Huỳnh thấy ống tiêm đáng sợ , bóng ma trong lòng cô càng nặng nề hơn.

Huống hồ, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cô tiêm gần mười mấy mũi. Để ngăn cô bỏ trốn, mũi đầu tiên mà Bạch Hoài Sơn tiêm cho cô chính là thuốc giãn cơ.

tỉnh táo, nhưng thể bất cứ điều gì, ngay cả chuyện cũng vô cùng khó khăn:

“Ông… còn … gì nữa…”

Khóe môi Bạch Hoài Sơn nhếch lên, để lộ một nụ dịu dàng:

“Ngủ một giấc , tỉnh dậy , thứ sẽ hơn.”

Ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khương Lưu Huỳnh, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật quý giá, nhưng ánh mắt tàn nhẫn đến mức khiến lạnh sống lưng.

Khi mũi tiêm cuối cùng đẩy thuốc cơ thể cô, đầu óc Khương Lưu Huỳnh bỗng nhiên choáng váng, mắt chỉ còn một màu đen kịt.

Buổi phát sóng trực tiếp cũng theo đó mà tối sầm .

[Cái gì đây! Bạch Hoài Sơn, ông rõ xem nào! Không xong thí nghiệm ? Tại còn tiêm thêm nhiều như ?!]

[Cảm giác bất lực của Khương Lưu Huỳnh nãy, thực sự cảm nhận luôn… Đến cả đánh máy cũng thấy mệt, đỉnh thật.]

[Nhìn mà sốt ruột quá! Mau bật sáng lên , xem tiếp!]

Màn hình sáng lên trở , nhưng Bạch Hoài Sơn còn ở đó nữa. Thay đó là một bóng dáng rón rén—Bạch Ly.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, để một khe hở nhỏ lén trong, cuối cùng cũng tìm thấy cô gái mà tìm kiếm bấy lâu nay.

vẫn dám tin, liền khẽ gọi một tiếng:

“Huỳnh… Huỳnh Huỳnh? Là em ?”

Ba ngày nay, gần như chẳng gì cả, trong đầu là lời của Khương Lưu Huỳnh ngày hôm đó.

để cô chút bài học, để cô hiểu giá trị của bản , cố gắng kiềm chế sự lo lắng như lửa đốt trong lòng, cố ý để cô một ở nơi xa lạ .

Thế nhưng… rốt cuộc đây là chuyện gì?

Tại trong phòng của bố một phụ nữ?

Chẳng lẽ… thực sự là Khương Lưu Huỳnh?

Bạch Ly tiến lên, mạnh tay lật chăn , giọng lớn tiếng đầy hoảng hốt. đang lưng về phía , thể rõ khuôn mặt.

Anh cũng chạm cô, sợ bẩn tay, chỉ lạnh giọng chất vấn từ xa:

“Cô là ai? Sao ở trong phòng của bố ?”

Anh tìm khắp biệt thự, ngay cả một giúp việc để hỏi chuyện cũng , khí yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Anh đành lục soát từng phòng, bỏ qua bất cứ góc nào.

Cuối cùng, gọi điện thoại cho chú Triệu, nhưng câu trả lời nhận là—ba ngày , bọn họ rời cả .

Phản ứng đầu tiên của Bạch Ly là: lẽ bố đuổi Khương Lưu Huỳnh .

dựa tính cách của ông , dù đuổi cô thì đó cũng với một tiếng mới đúng.

Thế nên, suy nghĩ thứ hai của là—cô tự bỏ trốn.

mà… nghĩ kỹ , cô thể chứ?

Không , còn ai thể giúp cô đây?

Vậy nên, kiểm tra một nữa, tìm gọi tên cô, cuối cùng bước căn phòng mà từ đến nay gần như bao giờ đặt chân đến—phòng của bố .

“Bạch… Ly?”

Cô gái giường cố gắng mở mắt, chậm rãi đầu .

Khuôn mặt lộ rõ trong tầm mắt của Bạch Ly.

Trong khoảnh khắc đó, sững sờ.

Ngay lập tức lao lên, ôm chặt lấy cô, đưa cô về phòng ném cô lên giường.

Thế nhưng, dù động tay động chân lớn như , Khương Lưu Huỳnh vẫn mơ mơ màng màng, trông như thể tỉnh nổi.

Cơn giận trong lòng Bạch Ly bùng lên, siết chặt vai cô, lay mạnh hét lên:

“Khương Lưu Huỳnh!! Em mau giải thích cho ! Tại em giường của bố ?!”

Mặc dù bây giờ là lúc để , nhưng trong phòng live stream, nhiều vẫn nhịn mà phì .

Họ hành động của Bạch Ly cho buồn đến mức thể nhịn nổi:

[Ha ha ha ha, Bạch Ly, gì mà trông như đang bắt gian ?? Không coi cô là em gái ~?]

[Cười xỉu, xem cô là em gái, mà cô kế của .]

[Ê ê, các đừng mà thần kinh thế! Không thấy Khương Lưu Huỳnh hại đến mức bất tỉnh ? Hơn nữa, Bạch Hoài Sơn xứng ?]

Phải .

Ông xứng ?

Ban đầu, Khương Lưu Huỳnh ngủ trong căn phòng .

Mãi đến khi Bạch Hoài Sơn cho cô uống dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, nhưng cô nôn hết giường, ông mới thuận tiện ôm cô sang đây, chờ đợi con trai tự phát hiện.

Lúc , ông đang màn hình điện thoại, theo dõi camera giám sát, đầy mong chờ xem Bạch Ly sẽ phản ứng gì tiếp theo.

Đáng tiếc là, ông chỉ gắn camera trong phòng . Ông biến thái đến mức lắp camera trong phòng con trai.

Khi Bạch Ly chất vấn liên tục, Khương Lưu Huỳnh cũng ngơ ngác hiểu gì:

“Anh đang ?”

Kết hợp với đôi mắt trong veo đầy vô tội của cô, cơn giận dữ của Bạch Ly như dập tắt một nửa.

Ngay cả Bạch Ly của hiện tại cũng chút bối rối.

Anh ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ chuyện .

Nhìn thấy hàng loạt câu hỏi trong phần bình luận, gãi đầu, chút hổ giải thích:

“Lúc đó nôn nóng quá, thấy cô giường của bố …”

mới một nửa liền dừng .

Hạt Dẻ Rang Đường

Bởi vì đột nhiên nhận , bản nhất thiết giải thích ?

Những khán giả là gì chứ?

Sự thật quan trọng với họ ?

sai, thì đó cũng là mắc với Khương Lưu Huỳnh. Chỉ cần nhận sự tha thứ của cô là đủ, liên quan gì đến bọn họ?

Nghĩ đến đây, cúi đầu im lặng, ánh mắt đầy vẻ ảm đạm và đau khổ.

Vì… vẫn Khương Lưu Huỳnh đang ở .

Đã ba ngày kể từ khi cô rời khỏi .

Ba ngày qua cô trải qua những gì?

tỉnh , vẫn còn…

Bạch Ly siết chặt nắm tay, một nữa tức giận đến phát điên, nhưng dây trói từ đầu đến cuối vẫn tổn hại chút nào.

Khán giả nổi điên, lập tức xua tay chán nản, nhanh chóng tiếp tục theo dõi live stream.

Trên màn hình, Bạch Ly đang siết chặt bờ vai Khương Lưu Huỳnh:

“Anh hỏi em, tại ở trong phòng bố ? Ba ngày qua, hai xảy chuyện gì?”

Có lẽ do thuốc vẫn còn trong cơ thể, ý thức của Khương Lưu Huỳnh vẫn mơ hồ, suy nghĩ trì trệ, khó tập trung.

Nghe thấy câu hỏi của , cô chỉ nghiêng đầu, gần như lặp nguyên văn lời :

“Phòng của bố … thì thể gì chứ?”

chính khoảnh khắc cô vô thức nghiêng đầu , những vết bầm tím cổ lập tức lộ .

Những dấu vết là do kim tiêm của Bạch Hoài Sơn để khi tiêm thuốc cho cô.

Mặc dù chỉ nhỏ bằng móng tay, nhưng nhiều vết.

Bạch Ly lập tức nhận điều đó.

Khoảnh khắc , mất kiểm soát.

Anh bất ngờ bóp chặt cổ Khương Lưu Huỳnh, tức giận gào lên:

“Đây là gì? Em còn dám hỏi đang cái gì ?!”

“Em ? Leo giường? Hả? Nóng lòng đến mức thể đợi mà bỏ để quyến rũ khác ?!”

Áp lực từ bàn tay , cùng với những câu chất vấn dồn dập như tiếng sấm, khiến ý thức của Khương Lưu Huỳnh dần trở nên rõ ràng.

Cô cố gắng thở, khóe mắt xuất hiện một vệt đỏ, như thể m.á.u thấm .

Cô thử động đậy ngón tay, và —cô ngạc nhiên phát hiện thể cử động!

còn kịp phản kháng, giọng giận dữ của Bạch Ly một nữa khiến cô sững sờ:

“Em giả vờ cái gì nữa? Giải thích !”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, vô thức dịu giọng, lực tay cũng nhẹ một chút.

Cuối cùng cũng đủ để cô thể lên tiếng.

điều khiến ngờ là, vì trả lời, ngón tay Khương Lưu Huỳnh chậm rãi bám lên cánh tay , đó, cô nghẹn ngào từng chữ:

“Bạch… Bạch Ly… Đưa … Đưa … rời khỏi đây…”

Như thể cô quên những câu hỏi của , chỉ một lòng một đưa cô rời khỏi nơi .

Bạch Ly hành động của cô cho bối rối, buông tay , hỏi :

“Em… ?”

Khương Lưu Huỳnh lập tức gật đầu:

! , rời khỏi đây!”

Dù cô hận Bạch Ly đến , thì sự thật vẫn là—chỉ mới thể đưa cô .

Rời khỏi nơi quỷ quái .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-163.html.]

Cô thậm chí dám nghĩ xem cái gọi là “phương pháp xử lý hàng ” của Bạch Hoài Sơn là gì.

trốn thoát , đúng ?

còn là một đối tượng thí nghiệm trong phòng thí nghiệm nữa, đúng ?

Phần đời còn là của cô, cô tự quyết định!

về nhà… ! Bạch Ly, đưa về nhà!”

“…?”

Bạch Ly đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ?

Tại biểu cảm của Khương Lưu Huỳnh tràn ngập nỗi sợ hãi như ?

Anh dần bình tĩnh , quan sát kỹ những vết bầm tím cổ cô.

Ở giữa mỗi vết đều một chấm đen…

Không đúng, kỹ hơn… trông giống như một lỗ nhỏ…

Tiêm… thuốc ?

Ai tiêm cho cô ?

Chẳng lẽ là do bệnh, nên mới mời bác sĩ gia đình đến tiêm?

Nói như cũng lý…

Bạch Ly vẫn cảm thấy khó hiểu, tại Khương Lưu Huỳnh sợ hãi đến ?

Trước mắt, cứ trấn an cô .

Vì thế, thuận theo lời cô mà tiếp:

“Được , đưa em về. hết… em hãy bình tĩnh , cho mấy ngày nay xảy chuyện gì?”

Để lấy lòng tin của cô, còn bịa một cái cớ:

“Ba ngày qua bận việc ở trường. Em cũng đấy, đại học nhiều thứ . Xin để em ở nhà một .”

Khương Lưu Huỳnh vẫn giữ nguyên vẻ hoảng loạn, chỉ là trong ánh mắt cô, sự chế giễu rõ ràng đến mức khán giả ai cũng thấy.

Thì , những lời dối trá mà từng nghĩ là hảo, cô sớm thấu, chỉ là buồn vạch trần.

Hoặc lẽ, nó chẳng liên quan gì đến cô, nên cô chẳng buồn để tâm.

Bây giờ cô chỉ một mục tiêu duy nhất:

“Đưa về , cầu xin , đưa về. Món nợ , nhất định sẽ trả. Được ?”

Nhìn đôi mắt chứa đầy chân thành và sợ hãi của cô, hiểu Bạch Ly gật đầu.

Thêm đó, mấy ngày nay…

Anh vốn tưởng rằng với tính cách của bố , chắc chắn sẽ cho Khương Lưu Huỳnh sắc mặt , để cô nhận ai mới là với cô.

ai mà ngờ, trở về phát hiện cô giường của bố .

Đây mới là điều khiến Bạch Ly bất an nhất.

Rõ ràng nhiều căn hộ khác bên ngoài, cần để cô ở đây.

Dù nơi xa hoa đến , nhưng cũng nguy cơ bố sẽ trở về bất cứ lúc nào.

“… Được , đưa em ngay bây giờ. Có bố bắt nạt em ? căn hộ khác ở Bắc Kinh, em thể tạm thời ở đó , chờ…”

Còn xong, Khương Lưu Huỳnh bỗng nhiên lắc đầu thật mạnh.

Bạch Ly lập tức cứng đờ, dù gì nhưng ánh mắt như hỏi: “Sao ?”

Chân tướng đương nhiên thể .

Khương Lưu Huỳnh cũng gan tố cáo Bạch Hoài Sơn mặt con trai của ông .

“… Không cần , thấy sẽ phiền quá. Hơn nữa, cũng thể cứ trốn mãi thế . về… nhà họ Khương, giải thích rõ ràng chuyện.”

Lúc , bốn chữ “giải thích rõ ràng” trong lòng Khương Lưu Huỳnh còn chút mong đợi nào nữa.

Chỉ sự bình tĩnh.

Bình tĩnh đến lạnh lùng.

Chỉ như một cái cớ để qua loa đối phó.

So với việc chịu tủi nhục ở nhà họ Khương, cô càng sợ hơn là sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đau quá…

Thật sự quá đau…

Không đau về thể xác.

Mà là trái tim cô.

Chỉ cần thấy gương mặt Bạch Hoài Sơn, giọng của ông , lòng cô liền dậy sóng thể yên bình.

Đó là một sự giày vò khủng khiếp.

nhanh thôi…

Cô sắp rời khỏi đây .

Đi thật xa.

Ra nước ngoài, lên núi, đảo hoang…

Đi cũng .

Hoặc thể tìm đến cô Lâm cũng là một lựa chọn tệ.

Cuộc đời vẫn còn dài, đúng ?

Khương Lưu Huỳnh tự hỏi .

Chắc chắn, cô sẽ tự trả lời “”, nên mới tha thiết cầu xin Bạch Ly như .

Cô đang tự cho một tia hy vọng.

Cô đang tự cứu lấy chính .

Chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh khẽ cong môi nhạt, bất ngờ ôm lấy Bạch Ly—

“Làm phiền . Sau nếu cần giúp gì, nhất định sẽ cố hết sức.”

Mấy ngày qua, Khương Lưu Huỳnh nhận một điều:

Bạch Ly dễ mềm lòng.

Và… dường như cực kỳ ghét khác chạm .

Cô từng thấy Khương Oản Oản vô tình ngã lòng , kết quả là lập tức bật dậy như điện giật, trong ánh mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét.

Bây giờ nếu cô chủ động ôm như thế

Liệu khiến thấy ghê tởm ?

Không ngoài dự đoán, đầu óc Bạch Ly lập tức trống rỗng, cả đơ tại chỗ.

điều khiến Khương Lưu Huỳnh bất ngờ là—

Anh đẩy cô ngay lập tức.

Ngược , cơ thể khẽ run lên, như thể một cảm giác khó diễn tả bao trùm.

Lớn đến , đây là đầu tiên ôm .

Ngay cả cũng từng như thế.

Một cảm giác thể rõ.

Có chút ấm áp.

Còn mùi thơm thoang thoảng.

Người cũng nhỏ xíu, chỉ bằng một nửa .

Nếu , chẳng chỉ cần một tay là thể xách cô lên ?

Vậy nếu như…

Khoan !

Khương Lưu Huỳnh đang lấy lòng ?

cô cuối cùng cũng chấp nhận ?

… thì ?

Ban đầu gì?

Tại nhất định lòng tin của Khương Lưu Huỳnh?

Bạch Ly cảm thấy đầu óc như nhiễm virus, mơ hồ choáng váng, lâu mới nhớ .

Vì…

Anh thể từ từ biến Khương Lưu Huỳnh thành con cờ trung thành nhất bên cạnh !

Cùng lúc đó, trong đầu kìm mà nhớ đến xấp bài kiểm tra của cô mà điều tra .

Dù điểm thấp, nhưng lúc nào cũng duy trì mức đủ điểm.

Điều đó chỉ thể chứng minh—

, nhưng cố tình hơn.

Còn những bức tranh trong kho của nhà họ Khương…

Dù trình độ thưởng thức nghệ thuật của cao, nhưng cũng thiên phú của cô.

Quan trọng nhất—

Khương Lưu Huỳnh còn một khuôn mặt xinh như

Nếu thể thu nhận cô trướng, thì chỉ lợi chứ hại!

“… Có , Bạch ca ca?”

Tiếng “Bạch ca ca” khẽ khàng gọi trở thực tại.

Bạch Ly ho khan hai tiếng, :

“… Được… , đưa em về. Nhớ kỹ những gì hôm nay em .”

, một con cờ như thế bên cạnh cũng tệ.

Còn dùng việc gì—

Sau tính tiếp.

Loading...