Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 133.
Cập nhật lúc: 2025-03-11 04:08:05
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng Sở Yên Nhi vẫn rời , nhưng vì cô Lâm ở đây, mà là do một cuộc điện thoại.
“Sở Yên Nhi, mày dám bắt nạt Bạch Thiếu chống lưng! Trước đây mày bắt nạt khác tao còn thể nhắm mắt ngơ, nhưng giờ, mày mày động ai ? Đó là nhà họ Bạch!”
Đầu dây bên gần như hét lên ba từ cuối, nhưng điều khiến cô sốc hơn cả là câu tiếp theo:
“Bạch Thiếu đích gửi video cho tao ! Mày… nhanh, nhanh chóng về đây ngay cho tao! Hôm nay tao nhất định sẽ mày tức c.h.ế.t mà!”
Video?!
Sắc mặt của Yên Nhi lập tức cứng đờ. Là video nãy cô dùng d.a.o khắc cứa cổ tay của Khương Lưu Huỳnh? Hay là những video đây khi bọn họ bắt nạt Khương Lưu Huỳnh?
Nghĩ đến đây, cô liếc mắt Khương Lưu Huỳnh đang trốn lưng cô Lâm. Nhìn dáng vẻ nhút nhát đó, Yên Nhi lập tức trở nên bất cần, lạnh đáp :
“Bố cứ yên tâm, nếu giúp, giúp từ lâu . Bấy nhiêu năm qua chẳng thấy bảo vệ gì. Cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi xí mà thôi…”
Đầu dây bên vang lên một tiếng chửi mắng giận dữ:
“Cho dù… cho dù là đồ chơi thì cũng là của ! Mày dám động ?! Mau về đây ngay!”
Lúc Sở Yên Nhi mới miễn cưỡng rời .
Dẫu lời của cô đúng thì bàn tới, nhưng vì một tiểu thư nhà họ Khương mà đắc tội với thừa kế nhà họ Bạch thì đúng là đáng.
khi , cô vẫn để một câu đầy ẩn ý:
“Lần coi như cô may mắn, chỉ khi về nhà cô thể trốn thoát dễ dàng như thế .”
Khương Lưu Huỳnh tất nhiên hiểu cô đang ám chỉ ai. Trước nguy hiểm rõ, tim cô bắt đầu đập điên cuồng.
“Còn mau rời khỏi đây! Nếu sẽ báo cảnh sát!”
Cô Lâm thấy sắc mặt Khương Lưu Huỳnh , lập tức quát lớn về phía Sở Yên Nhi.
Giọng trong điện thoại đối với cô Lâm rõ ràng, chỉ đầu dây bên là một đàn ông. với Khương Lưu Huỳnh, mặc dù từ hai năm , khi Khương Chấn Thiên tát, thính lực của cô dần suy giảm, thì cách vài mét vẫn đủ để cô rõ.
Điều đó cũng trở thành một trong những nguồn gốc gia tăng nỗi đau khổ của cô.
Bạch Thiếu… Ở Đế Trung, còn ai quyền uy lớn như ?
Thì , luôn những gì cô chịu đựng ở Đế Trung. Không chỉ , còn thể cho video mà cô hề . Trông như thể đang giúp cô…
tại ngăn cản họ ngay khi video?! Thật là…
Vẫn như , lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Khương Lưu Huỳnh cảm thấy một sự mệt mỏi từng . Cả về thể xác lẫn tinh thần, cô như một ngôi băng phá vỡ, tan rã nhanh chóng và rơi xuống ngừng.
Những lời Sở Yên Nhi quả thật đúng.
Một món đồ chơi, khi vui thì đem đùa giỡn một chút.
Cô sớm nên nhận điều , đó từ đến nay bao giờ thực sự giúp cô.
Màn hình bên ngoài, Bạch Ly thấy ánh mắt đầy đau thương đến tê tái của Khương Lưu Huỳnh, trong lòng bỗng trào dâng một dự cảm chẳng lành.
Anh Khương Lưu Huỳnh thính lực nhạy bén như , càng ngờ cô thấy hết chuyện.
Phải đây… Anh sẽ giải thích thế nào với Huỳnh Huỳnh về chuyện video? Cô nhất định thất vọng về , đúng ?
Bạch Ly đột nhiên cảm thấy hối hận sâu sắc. Ngay từ đầu, khi tìm video, đáng lẽ bảo họ tay giúp cô, chứ để cơ hội đó rơi tay kẻ khác.
[Bạch Ly rốt cuộc nghĩ gì ? Có thể video thì giúp cô ngay? Chẳng lẽ đợi đến khi tay cô gãy mới giả vờ xuất hiện để cứu ?]
[Bạch Ly chịu giúp là , nghĩa vụ bảo vệ Khương Lưu Huỳnh. Tay cô gãy cũng chẳng liên quan đến Bạch Ly.]
[ thắc mắc nhanh như ? Lúc chẳng học đại học ?]
[Chắc chắn là cho theo dõi Khương Lưu Huỳnh chứ gì, chừng còn sở thích kỳ quặc nào đó. Nếu thì chắc đúng là coi cô như món đồ chơi riêng, giống trong tiểu thuyết : bẻ gãy tay chân giữ vật sở hữu riêng. Ghê quá!]
[A a a bình luận sợ quá! May mà cô Lâm ở đây, hu hu hu, cô giáo của chúng thật tuyệt vời!]
Lúc , đôi mắt đỏ hoe của Khương Lưu Huỳnh gần như chảy máu, giống như một hồ m.á.u sâu thẳm.
“Thật nực ,”
Cô thì thầm tự giễu, như thể quên mất bên cạnh còn cô Lâm. Giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng từng chữ:
“Cũng thật đáng thương… Đáng lẽ hai năm , khi xóa đoạn ghi âm đó, nên từ chối… nên đến nơi .”
Lời nhẹ bẫng đủ để lọt tai tất cả , khiến Bạch Ly, chìm trong hối hận, lập tức toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt đầy kinh ngạc.
Huỳnh Huỳnh …
Cô chính là xóa đoạn ghi âm đó…
“Huỳnh Huỳnh?”
Dáng vẻ thất thần và lời lẩm bẩm của Khương Lưu Huỳnh khiến cô Lâm sợ hãi, hành động tìm khăn giấy lập tức dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-133.html.]
Cô Lâm chạy đến bên cạnh Khương Lưu Huỳnh, cố gắng an ủi:
“Không , , Huỳnh Huỳnh đừng sợ. Đi với cô đến phòng y tế nhé? Cô sẽ tìm một tấm khăn lau khô cho em ? Bây giờ là tháng Mười Hai , trời lạnh thế mà ướt dễ cảm đấy.”
Nghe đến đây, xem mạng mới bừng tỉnh.
Hóa mùa đông. Nếu cô Lâm nhắc, chỉ bộ quần áo mỏng manh Khương Lưu Huỳnh, chẳng ai nghĩ thời tiết rét thế .
điều khiến khó hiểu hơn cả là Khương Lưu Huỳnh phản ứng, ngay cả khi cơ thể cô đang run lên vì lạnh.
Cô Lâm tưởng cô ngầm đồng ý, liền chuẩn đỡ cô , nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể kéo cô .
Thậm chí, Khương Lưu Huỳnh còn nắm chặt lấy tay áo của , khuôn mặt lấm lem tràn đầy sự chống đối.
Khương Lưu Huỳnh vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cô Lâm, hành động khiến cô giáo càng thêm lo lắng và xót xa:
“Huỳnh Huỳnh, em chứ? Em thương ở ?”
Khương Lưu Huỳnh, đang chìm trong vòng xoáy suy nghĩ của chính , nhận . Ánh mắt cô đờ đẫn rơi xuống sàn nhà, như thể đang lạc lối trong dòng suy tư nào đó.
Một lúc …
“Xin, xin cô!”
Cuối cùng, tiếng gọi của cô Lâm cũng kéo Khương Lưu Huỳnh khỏi cơn mơ hồ. Cô vội vàng buông tay áo của cô giáo, cúi đầu lí nhí:
“Cô Lâm, em … Xin , xin , em lơ đễnh quá.”
Cô nhanh chóng dùng tay lau những vết bẩn , như thể sợ rằng sẽ bẩn cô Lâm.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Em cần xin cô…”
Cô Lâm hề để tâm, ôm lấy Khương Lưu Huỳnh thật chặt, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Cô giữ như một lúc lâu, cho đến khi cảm nhận Khương Lưu Huỳnh dần bình tĩnh , mới thở dài buồn bã và lên tiếng:
“Người lời xin là cô mới đúng…”
Khương Lưu Huỳnh ngẩn .
Tại cô Lâm xin ? Đây của cô!
Ngay khi Khương Lưu Huỳnh chuẩn phản bác, cô Lâm bất ngờ :
“Cô sắp rời .”
Không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Câu lặp lặp trong đầu Khương Lưu Huỳnh.
Rời … Rời …
Đi ?
Khương Lưu Huỳnh cô Lâm với ánh mắt ngơ ngác, trái tim bình tĩnh đôi chút một tảng đá lớn đè nặng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi rõ hơn, nhưng những gợn sóng trong lòng cô vẫn cuộn trào ngừng.
Cô Lâm khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ sự bất lực nhưng vẫn dịu dàng:
“Cô sẽ rời khỏi Đế Trung, chuyển đến Quảng Thị. , nếu em nhớ cô, chỉ cần gọi điện cho cô là .”
Ngay lúc , một ý nghĩ mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Khương Lưu Huỳnh:
Cô theo cô Lâm!
Bất cứ nơi cũng , chỉ cần cô Lâm bên cạnh…
Ánh mắt u tối của cô bỗng sáng rực lên, cô khẩn thiết, gần như cầu xin:
“Cô ơi, cô dẫn em cùng ? Sau … em sẽ kiếm tiền để báo đáp cô! Em ngoan, lời… Em cầu xin cô…”
Hãy đưa cô rời khỏi cái vực thẳm đáy .
Rời khỏi ngôi trường đầy bạo lực, gia đình lạnh lùng, để bắt đầu từ đầu.
Quên hết tất cả, quên quá khứ đau khổ, chỉ mong sống một cuộc đời bình thường.
“A…”
Cô Lâm ngạc nhiên đến mức khẽ há miệng, ngờ cô bé luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện đột ngột đưa yêu cầu . Đây là đầu tiên Khương Lưu Huỳnh tìm đến cô để xin sự giúp đỡ.
trớ trêu , đó là điều cô thể đáp ứng.
“Xin , Huỳnh Huỳnh.”
Cô Lâm cúi đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy áy náy:
“Trong bụng cô… em bé .”