Trên màn hình, Khương Lưu Huỳnh đến bếp trong biệt thự.
Điều khiến cô tuyệt vọng nhất là trong tủ lạnh bất kỳ thức ăn nào, và khi lục tìm khắp nơi, cô chỉ tìm thấy hai hộp sữa. Các cư dân mạng lập tức cho rằng nhà họ Khương là những keo kiệt.
[Họ định chơi lâu đến mức nào mà để chút đồ ăn nào, ngay cả gạo cũng để ?]
[Gia đình thật quá đáng, cho Khương Lưu Huỳnh tiền, để thức ăn, họ định để cô sống ở ngôi làng đó suốt mùa hè ? Mà đây là mùa hè!]
[Hơn nữa, chúng thấy Khương Lưu Huỳnh ăn gì cả, nếu cô đói đến ngất xỉu và c.h.ế.t ở đây, khi ai phát hiện ?]
Hạt Dẻ Rang Đường
[Đừng nữa, tưởng tượng cảnh Khương Lưu Huỳnh cô đơn và yếu ớt trong biệt thự xa hoa, còn sức lực, chỉ thể đợi chết, đợi những mà chẳng khác gì xa lạ hai tháng. Họ chỉ thể ngạc nhiên gì cả.]
[Nói gì thì , nhà họ Khương còn xuất hiện? Chẳng lẽ họ đang trốn tránh dám xuất hiện?]
Cảnh dừng lâu ở đây và nhanh chóng chuyển sang cảnh khác. Trong khi khán giả còn kịp thích nghi, tiếng của nhiều bắt đầu vang lên liên tục:
“Không em, em đủ 18 tuổi, chúng thể nhận em.”
“Đã đủ tuổi ? Đưa chứng minh thư cho xem.”
“Xin nhé, chúng tuyển nữa, nhưng… em đói ? Cô cho em một chiếc bánh bao, ăn xong về nhé.”
“Chúng tuyển thêm, đặc biệt là sinh viên, ghét mấy đứa sinh viên chịu học hành mà những việc . vất vả dạy kỹ năng cho chúng nó, mà chúng nó bỏ , để huấn luyện .”
Khi những tiếng vang lên, bắt đầu hiểu . Khương Lưu Huỳnh đang tìm một công việc thêm. , nhà họ Khương đưa cô một đồng tiền tiêu vặt nào, nếu cô đồ ăn, thể tìm việc ?
Lúc , một cư dân mạng lên tiếng:
[Ở trong biệt thự lớn như , lấy đồ gì đó bán ? cá là những món trang sức của bà Vương Quyên đáng giá lắm.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-123.html.]
[Ngốc ? Nếu Khương Lưu Huỳnh thực sự lấy đồ , nếu phát hiện thì , nhưng nếu phát hiện và kiểm tra camera, xong đấy, nhà họ Khương chắc chắn sẽ tha cho cô , thể họ sẽ gửi cô trường đặc biệt mất.]
Cảnh tiếp tục cho thấy nhiều lời từ chối cho đến khi màn hình dừng , và một tấm áp phích xuất hiện mặt :
“Tuyển chọn ca sĩ dân gian!”
“Giải thưởng cho đầu, nhì và ba lượt là một vạn, 5000 và 1000.”
Khương Lưu Huỳnh giữa đám đông, ánh mắt của cô dán chặt hai chữ “giải thưởng” phóng đại, trong mắt cô lấp lánh sự khao khát và mong từng . cô… hát.
Đầu óc Khương Lưu Huỳnh với cô nên rời , tiếp tục tìm kiếm cơ hội việc tiếp theo, nhưng cơ thể cô vẫn theo, bất động trong một thời gian dài.
Đây là một cuộc thi ca sĩ chính thức, ngay cả khung sân khấu cũng nhỏ, chỉ đặt ở giữa quảng trường, xung quanh là nhiều khán giả.
Đột nhiên, một từ phía vỗ nhẹ lên vai cô và hỏi:
“Cô bạn, thử ? thấy cô vẻ thiếu… , chúng thiếu , nếu cô thử thì lấy đơn đăng ký cho cô, xong sẽ giúp cô nộp cùng, giải thưởng tham gia là hai gói bánh gấu đấy.”
Người thực là sinh viên việc trong kỳ nghỉ hè do ban tổ chức thuê, từ đầu để ý đến cô, thấy cô trắng trẻo, gầy gò, tay cầm nhiều tờ quảng cáo tuyển dụng, chắc là đang tìm việc thêm nhưng nhận vì là sinh viên đủ tuổi, nghĩ đến việc khích lệ cô.
Có lẽ vì Khương Lưu Huỳnh trong lòng cũng thử, cô nhanh chóng đồng ý, nhưng vẫn hỏi xem phiền khi điền thông tin của .
[Không cô hát , tham gia cuộc thi? Chắc đến mức lên sân khấu xong cảm thấy hổ tự sát .]
[Ngốc quá! Bạn cô là Giang Tiểu Viên ? Cô là giọng ca trong chương trình ‘Ca sĩ giấu mặt’, mà hát tệ !]
Chính câu nhắc nhớ rằng Khương Lưu Huỳnh chính là Giang Tiểu Viên trong chương trình Ca sĩ giấu mặt! Cô hát mà dở ! Màn hình nhanh chóng chiếu cảnh cô lên sân khấu, quên cả việc giới thiệu, cô cầm micro lên và bắt đầu hát. Khi chuẩn thưởng thức một bữa tiệc âm nhạc, thì ngay câu hát đầu tiên vang lên:
“Chúng hãy chèo thuyền…”
Mọi đều há hốc mồm kinh ngạc.