Ba ngày qua, Khương Tư Niên   một ngày nào   buồn bã và hối hận bao trùm. Bao nhiêu năm qua,   luôn nghĩ rằng dù   quan tâm đến Huỳnh Huỳnh, với  phận tiểu thư của Nhà họ Khương, cô sẽ   đối xử bất công. Ít nhất, cô là con gái ruột duy nhất của bố,  ? Còn Thành Du,  em trai của  ,  đây    thích tranh giành sự yêu mến của Huỳnh Huỳnh ?
 
Tuy nhiên, hiện thực  tát  mặt Khương Tư Niên một cái  mạnh, khiến   nhận  những suy nghĩ  đây của  thật ngớ ngẩn và nực . Tại ,   đều bỏ mặc Huỳnh Huỳnh, tại    đều bắt nạt Huỳnh Huỳnh? 
 
Khương Tư Niên đột nhiên    xuống, ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh ,   sẽ phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ hư ảo, và   sẽ tỉnh dậy  ngày Huỳnh Huỳnh  trở về nhà,  đó   sẽ tự tay đón cô em gái từ đồn cảnh sát về,  em  gọi   một tiếng “ cả” ngọt ngào như hồi nhỏ…
 
 ,  khi đón Huỳnh Huỳnh về nhà,   còn  đuổi Khương Oản Oản  để chấm dứt hậu hoạ! 
 
 thằng nhóc Khương Thành Du ngu ngốc  chắc chắn sẽ  đồng ý, còn bố  nữa, họ đều  Khương Oản Oản che mắt,    thể tỉnh táo vì một câu  của   chứ? 
 
Cách  nhất là  tự đưa Huỳnh Huỳnh về ở cùng  trong căn hộ ở ngoài, chỉ  hai  bọn họ thôi, thế là đủ. 
 
Dù  thì   cũng   tuyển thẳng ,  thể ở  trong căn hộ, dành thời gian chăm sóc Huỳnh Huỳnh, cho đến khi em  bước  khỏi những bóng tối, trở thành công chúa vui vẻ nhất thế giới.
 
Khương Tư Niên nghĩ  nghĩ ,  mệt mỏi lâu ngày, thực sự  nhắm mắt  và bắt đầu mơ tưởng…      vì trong ấn tượng của  , nụ  thật sự hiếm khi xuất hiện  gương mặt của Khương Lưu Huỳnh, khiến trong giấc mơ của Khương Tư Niên, Huỳnh Huỳnh luôn mang một khuôn mặt nhăn nhó. Cô  thậm chí  chịu  với    ?
 
Đột nhiên!
 
“Con đến đây  gì?!”
 
Một tiếng hét giận dữ như sấm sét khiến Khương Tư Niên tỉnh dậy khỏi giấc mơ . Khi mở mắt ,   thấy một  đàn ông trung niên,  hình cao lớn, đang   mặt,    với vẻ giận dữ.
 
“Bố…” Khương Tư Niên  bố ,   đây trông trẻ trung hơn nhiều, đột nhiên đầu óc   trở nên hỗn loạn, vô thức thì thầm  tiếng,  ngay  đó, một cảm giác phấn khích  từng  tràn ngập trong tim!
 
Anh,     về bảy năm  !!
 
Anh  thật sự  xuyên !
 
 câu  tiếp theo của Khương Chấn Thiên  như một cú đánh  đầu,   phá vỡ giấc mơ của .
 
“Khương Lưu Huỳnh, nếu   việc gì thì mau  ngoài, đừng  phiền bố  việc.”
 
Khương Tư Niên lúc  mới bừng tỉnh, nhớ   đang đeo kính V.R và đang ở trong góc  của Huỳnh Huỳnh. Cảnh vật thật ngoài đời dần dần hiện lên…
 
Là    nhập vai quá sâu…
 
Khương Tư Niên tháo kính , mạnh mẽ ấn  thái dương, cố gắng xoa dịu cảm giác mỏi mắt do  nghỉ ngơi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-110.html.]
 
“Con đóng cửa  gì? Khương Lưu Huỳnh!” Một tiếng hét giận dữ vang lên bên tai, Khương Tư Niên đành  mở mắt   nữa.
 
Anh   thấy  màn hình lớn trong phòng phát sóng, Khương Lưu Huỳnh im lặng đóng cửa ,  mang nước đến  mặt Khương Chấn Thiên, bình tĩnh giải thích:
 
“Bố, con đến đưa nước cho bố, tiện thể cũng  chia sẻ với bố một chuyện, con  đậu  Đế Trung.”
 
Cô sợ Khương Chấn Thiên sẽ  cho cô cơ hội  chuyện,  sợ Khương Oản Oản đột nhiên bước , nên cô quyết đoán lấy  thông báo trúng tuyển  Đế Trung, đặt  mặt ông.
 
Khương Lưu Huỳnh hiểu  rõ bố cô coi trọng thành tích như thế nào, và tờ thông báo trúng tuyển  chắc chắn là cách  nhất để cô chứng minh bản  với ông.
 
Quả nhiên, khi Khương Chấn Thiên  xong,  kìm  mở thư , ánh mắt trực tiếp  xuống  cùng của tờ giấy, kiểm tra kỹ xem  đóng dấu của Đế Trung  . Sau khi xác nhận, tâm trạng ông mới  lên, ông vô thức nhận lấy cốc nước Khương Lưu Huỳnh đưa và uống một ngụm.
 
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Rất ,  , đậu là , đậu là  !” Khương Chấn Thiên  tươi, vui vẻ đặt cốc xuống,   cầm tờ giấy lên xem kỹ.
 
 khi ông  thấy dòng chữ “Lớp năng khiếu mỹ thuật”  tên Khương Lưu Huỳnh, nụ   mặt ông  lập tức biến mất.
 
“Cái  là gì? Đây là chuyện gì thế?! Lớp năng khiếu?”
 
“Không học hành nghiêm túc,  mấy thứ vớ vẩn  để  gì? Vẽ tranh cũng  thể học ở nhà! Trường học là nơi để học hành,   để  mấy thứ sở thích , ngay lập tức   với trường…”
 
Khương Chấn Thiên đang  dở thì bỗng ngừng , híp mắt,  Khương Lưu Huỳnh với ánh mắt nghi ngờ, chất vấn:
 
“Chắc là con  đậu   ?”
 
Khương Lưu Huỳnh  ánh mắt sắc bén của ông  khiến cô  chút căng thẳng. Theo tiêu chuẩn điểm đầu , quả thực cô  đậu, nhưng… tờ thông báo  là thật mà!
 
Bị chất vấn như , cô cảm thấy  chút oan ức, lời  cũng mang chút nghẹn ngào:
“Chỉ thiếu một chút điểm so với tiêu chuẩn, nhưng đúng lúc đậu  lớp năng khiếu của Đế Trung, con vẫn sẽ học …”
 
Khương Lưu Huỳnh  đến đây,    tiếp tục thế nào, và Khương Chấn Thiên cũng   ý định để cô  thêm. Ông   thất vọng vứt tờ giấy về phía , :
 
“Thật là  bố vui vẻ hụt một hồi,  đậu thì  đậu,  dám lừa dối bố, còn  là lớp năng khiếu…”
 
“Bố   mà con  đột nhiên  hứng thú với mỹ thuật thế? Trước đây khi mời giáo viên mỹ thuật của Oản Oản về dạy cho con, con bởi vì vẽ    nổi giận, còn dựa   phận Nhà họ Khương suýt nữa đuổi giáo viên , giờ điểm kém    tìm cách lừa gạt ?”
 
Có vẻ như vẫn  đủ để giải tỏa sự tức giận, Khương Chấn Thiên giận dữ vung tay lên, đẩy mạnh cốc nước  bàn khiến nước văng tung tóe, cốc thủy tinh vỡ vụn, nước và mảnh thủy tinh văng khắp nơi.