Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 104.
Cập nhật lúc: 2025-02-03 05:55:02
Lượt xem: 204
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau trận náo loạn , cuối cùng cũng thể yên tĩnh xem tiếp buổi phát sóng trực tiếp.
Tuy nhiên, nội dung trong thời gian trở nên nhạt nhòa hơn so với đó, như thể đang chờ đợi màn kịch kết thúc.
, ngay khi Vương Quyên rời , cảnh màn hình lập tức đổi.
Thế nhưng, điều khiến bất ngờ là cảnh đầu tiên xuất hiện như họ tưởng tượng, mà là một gương mặt lớn đột ngột phóng to màn hình.
Chủ nhân của gương mặt chính là Bạch Ly. Điều thu hút sự chú ý hơn nữa là hành động của lúc :
Một tay chặn Khương Lưu Huỳnh ở phía cánh cửa, khóe môi mang theo một nụ khinh miệt, giọng trầm thấp cất lên:
“Lần trốn nữa? Hả?”
Khương Lưu Huỳnh đầu xung quanh, thứ đập mắt cô là căn phòng nhỏ đầy 10 mét vuông của . Cô cũng trốn, nhưng chẳng còn chỗ nào để trốn cả…
Cảnh tượng lập tức khơi ký ức trong lòng Bạch Ly, đang trong phòng thu hình. Anh đưa tay che mặt, hổ đến mức dám thẳng màn hình.
Còn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thì chút nể nang mà chế giễu:
[Bạch Ly, ăn bao nhiêu cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo thế? Tư thế , giọng điệu , ha ha ha ha! Mau chuyện nào, Bạch mỹ nhân ~ hửm?”
[Hay lắm, chui tọt phòng ! Cô còn chỗ nào để trốn nữa đây!”
[Không chứ, Bạch Ly, đầu óc vấn đề ? Suốt ngày bám lấy Huỳnh Huỳnh của chúng , gì? Có đánh cô , mắng cô , giống như đám bạch liên của nhà họ Khương vu oan cho cô ?”
Cái …ngược là .
Chẳng lẽ trông giống như mấy kẻ não tàn của nhà họ Khương ?
Khóe môi Bạch Ly co giật, cố gắng lấy bình tĩnh để tiếp tục màn hình, dù câu trả lời cũng sắp rõ ràng .
…
“Không, quen .”
Câu của Khương Lưu Huỳnh chỉ nhỏ tiếng mà còn lí nhí đến mức khó rõ.
Cô thể ngờ rằng trai chui thẳng phòng ngay khi cô mở cửa, khiến cô lâm tình huống khó xử như hiện tại.
Bạch Ly lập tức nghẹn lời. nhớ đến chính khiến cô đám đông vây xem, chụp ảnh dọa cô bỏ chạy, quyết định đưa một lời giải thích hợp lý. Như mới dễ dàng tìm cô hơn.
“Bố em đúng là gọi đến khu cấp hai để đón . Ông là con gái , nên tưởng là em. Sau mới là Khương Oản Oản.”
Nói đến đây, căn phòng vốn im lặng bỗng vang lên một tiếng “tí tách.”
Bạch Ly cúi đầu , hóa là ngón tay của Khương Lưu Huỳnh cô siết chặt đến chảy máu. Máu nhỏ xuống nền đá cẩm thạch sáng màu, tạo thành hai vệt đỏ rực.
Khoảnh khắc , biểu cảm của cô trông như thể bí mật lớn nhất của khác phát hiện. Cô vội vàng giấu tay lưng, cố giữ vẻ bình tĩnh hỏi:
“Vậy… còn nữa ? Xin hãy nhanh rời khỏi phòng .”
Bạch Ly bất giác thu hồi ánh , giả vờ như thấy gì, dùng giọng điệu bông đùa hỏi:
“Nghe em đỗ Đế Trung?”
Tim Khương Lưu Huỳnh chấn động một nữa. Người chẳng lẽ đến đây chỉ để chế giễu cô… là nhận lệnh gì đó từ Khương Oản Oản mà cứ lặp lặp những lời .
Tóm , cảm giác mà mang đến cho cô thực sự quá kỳ lạ, cũng quá khó chịu. Rõ ràng Bạch Ly đàn ông , nhưng khiến cô sinh một cảm giác sợ hãi…
Khương Lưu Huỳnh luôn mím môi, xem như ngầm thừa nhận câu hỏi .
ngờ, Bạch Ly nở một nụ tự tin, ánh mắt khó hiểu của , :
“Anh cách để em Đế Trung.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Động tác ngón tay bấu chặt lưng của Khương Lưu Huỳnh bỗng khựng . Cô ngẩn , ngẩng đầu trai mặt cao hơn cả một cái đầu.
chỉ trong ba giây, ba giây cô như quả bóng xì , cúi đầu xuống nữa.
“Không cần, cảm ơn.”
Chỉ là , câu trả lời của cô mang theo một chút bất lực và tự chế giễu bản .
Vì trong lòng Khương Lưu Huỳnh hiểu rõ, bất kỳ nguồn lực nào xứng đáng để trao đổi với trai .
Bạch Ly hiểu. Theo những gì từ miệng Khương Oản Oản và những điều tận mắt chứng kiến, Khương Lưu Huỳnh đáng lẽ rời khỏi ngôi nhà mới đúng. Chẳng lẽ cô … thực sự để tâm đến sự sỉ nhục của gia đình?
Không, cô chỉ mới 16 tuổi, thể chịu đựng những điều đó. Bạch Ly tiếp tục :
“Anh cách giúp em Đế Trung, hơn nữa chỉ cần học hai năm là thể rời khỏi đây.”
“Hay là em tiếp tục sống trong cái lồng chim tồi tàn , Khương Oản Oản chiếm đoạt thứ? Bây giờ, chỉ mới thể giúp em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-104.html.]
Bạch Ly đưa một điều kiện đầy sức hấp dẫn. Chỉ cần chấp nhận, cô thể sớm thoát khỏi nơi tù túng tra tấn .
Theo lý mà , hai năm cô đủ 18 tuổi. nếu theo tình hình hiện tại, cô học ba năm trung học, nghĩa là cô vẫn sống cùng bọn họ thêm ba năm nữa.
Thậm chí, lẽ còn đến ba năm…
Bởi cả từng rằng, khi cô trưởng thành sẽ mặc kệ cô tự sinh tự diệt.
Những lời của trai lúc giống như một thanh nam châm, thu hút cô sâu sắc, khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.
So với Khương Lưu Huỳnh bây giờ, Khương Tư Niên bên ngoài màn hình trái ngược, tức đến mức sắp phát điên.
Anh mới thắc mắc tại Đế Trung đột nhiên mở một lớp năng khiếu, hơn nữa còn chỉ học trong hai năm. Vậy mà giờ đây, như hiểu lý do. Năm cuối cùng đó, dường như còn thấy bóng dáng của Huỳnh Huỳnh nữa…
“Tốt lắm! Hóa tất cả đều là do giở trò! Cậu đang chia rẽ, dụ dỗ Lưu Huỳnh rời khỏi nhà chúng , thì lợi ích gì cho chứ?”
Bạch Ly liếc một cái, nhưng may mắn là cư dân mạng nhiệt tình trả lời :
[Giữa các còn cần chia rẽ ??? Tình chút quan tâm giống như một đống cát vụn, gió thổi qua là tan biến. (Cố Lý Âm)]
[Lại bắt đầu , Khương Tư Niên vẫn luôn thích trách móc nọ. Rõ ràng Bạch tiến sĩ của chúng đang cứu Huỳnh Huỳnh. Mau quỳ xuống cảm ơn !]
“Anh gì?”
Câu của Khương Lưu Huỳnh phá vỡ gian tĩnh lặng, cũng thể hiện rõ cô khao khát rời khỏi nhà đến mức nào. Cô thậm chí hỏi cách thức là gì tại thời gian ngắn như .
Khương Tư Niên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Dù là những lời của cư dân mạng của KhươngLưu Huỳnh, tất cả như những cái tát thẳng mặt , đau đến mức chịu nổi.
cũng , tại Bạch Ly giúp cô nhiều đến ? Bạch Ly mục đích gì? Hay là…
‘Cậu sớm tính toán để khiến Lưu Huỳnh nảy sinh tình cảm với ?
lúc đó, Lưu Huỳnh mới học lớp 9! Tên cầm thú !!!’
Khi Khương Tư Niên đang định xông để đè Bạch Ly xuống đánh một trận thì…
“Không cần gì cả. Anh chỉ giúp em.” Bạch Ly trong màn hình chậm rãi mở lời.
Giọng điệu của nghiêm túc đến lạ, khiến Khương Lưu Huỳnh ngây .
Không vì khuôn mặt gần sát của , mà là ánh mắt chân thành đến mức khó tin .
Sau khi lấy tinh thần, nếu là cảm động thì đúng là , nhưng phần lớn vẫn là nghi ngờ.
Một chẳng chẳng thích, hơn nữa còn là một trai đồng trang lứa.
Khương Lưu Huỳnh bỗng nhớ đến những lời Bạch Ly từng với cô ở trường…
Cô nặng nề mở miệng:
“ thai.”
Câu , cô giải thích vô với gia đình, nay một nữa bật từ sâu trong nội tâm, mang theo cảm giác nặng nề thể diễn tả.
Thậm chí chính cô cũng tại câu đó với một liên quan.
Vậy nên, dứt lời, cô lập tức hối hận. Cô chút bực bội hỏi ngược :
“Anh là Khương Oản Oản phái tới ? Cô rốt cuộc gì?”
Ngay lúc , Bạch Ly bất ngờ đưa tay , dùng năm ngón tay dài của nhanh chóng vén phần tóc mái dày che trán của cô lên và ấn nhẹ chúng lên đỉnh đầu cô khi cô kịp phản ứng.
Thế là đôi mắt của Khương Lưu Huỳnh lộ , chút che đậy, giữa gian.
Cuối cùng, ánh mắt kinh hoàng của cô, Bạch Ly chút vội vã :
“Anh đương nhiên những điều đó chỉ là tin đồn. Hơn nữa, thành tích của em cũng tệ, đúng chứ?”
Giọng của như dòng suối trong lành chảy qua, khiến dây thần kinh vốn căng thẳng của Khương Lưu Huỳnh dần thả lỏng. khi cô kịp bình tâm trạng, Bạch Ly tiếp:
“Gia đình em tin em, trường học cũng giáo viên nào chịu quản chuyện . Tiếp theo em định gì? Cho dù chuyển trường, Khương Oản Oản sợ em sẽ tranh mất vị trí của cô , chắc chắn sẽ tìm đủ cách để vu oan cho em. Cho đến khi… chú Khương đuổi em khỏi nhà.”
Nghe đến đây, sắc mặt của Khương Lưu Huỳnh ngày càng tái nhợt, cơ thể bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn.
Bạch Ly dường như ý định dừng , thậm chí còn cúi xuống, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cô mà :
“Không đúng. Với một coi trọng sĩ diện như ông , chắc chắn sẽ để em lang thang bên ngoài mất mặt. Khi đó, chỉ còn hai nơi dành cho em: trường đặc biệt, hoặc trại cải tạo thiếu niên…”
Mỗi câu của giống như ném thêm một tảng đá lớn lên trái tim Khương Lưu Huỳnh, ngày càng nặng hơn, tưởng như thể đè bẹp cô bất cứ lúc nào.
Cô từng nghĩ rằng, đổi môi trường lẽ sẽ giúp cô thoát khỏi tình cảnh hiện tại. khi những lời của trai mặt, cô tin rằng Khương Oản Oản đuổi cô khỏi nhà.
liệu bố cô thật sự sẽ đưa cô đến những nơi như ?
Ban đầu là nỗi sợ hãi, nhưng nhanh biến thành tuyệt vọng. Dù là kết cục nào, tất cả đều đè nén khiến cô gần như thể thở nổi.