Sau Khi Kết Hôn Yêu Em Say Đắm - Chương 1: Người anh muốn là cô
Cập nhật lúc: 2025-06-01 00:40:12
Lượt xem: 7
Nam Thành, tháng 7 đầu mùa hè.
Thời tiết Nam Thành nói thay đổi là liền thay đổi, theo thời gian một trận mưa kéo đến, gột sạch qua thành phố, trong không khí ngập tràn thoang thoảng mùi cỏ và đất, hàng cây ngô đồng bên đường vụt qua từng dãy, xanh mướt đầy sức sống.
Kiều Nại Nghi không ngờ được rằng thế giới lại nhỏ bé đến như vậy, cuộc đời của cô lại giống như một bộ phim truyền hình, tình cờ bắt gặp chồng sắp cưới của mình hôn người phụ nữ khác ở ngay giữa phố.
Nhà họ Kiều và nhà họ Tạ hoá ra lại có mối quan hệ lâu đời, hôn ước giữa hai nhà cũng đã được định sẵn không thể thay đổi. Kiều Nại Nghi không có được lựa chọn, cho đến khi tận mắt chứng kiến Tạ Duẫn Đình tình tứ thân mật với người khác, cô không thể lựa chọn số phận bị người khác ép buộc, nhưng ít nhất là cô còn có thể lựa chọn không cần người đàn ông này nữa, cô quyết định đến tận nhà gặp Bác Tạ. Bố Tạ thấy cô quyết định huỷ bỏ hôn ước của tổ tiên để lại thì vui mừng khôn xiết, nhà họ Kiều không còn vẻ vang huy hoàng như năm xưa, ông ta cũng không muốn đem tiền đầu tư vào dự án mù mờ không thấy tương lai.
Bản chất của người làm ăn đó phải tối đa hoá lợi ích, Kiều Nại Nghi lại đề nghị chấm dứt hôn ước vào ngay lúc này, ông ta liền vui vẻ đồng ý, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Nhà họ Kiều biết Kiều Nại Nghi tự mình quyết định, một mình đến nhà họ Tạ huỷ bỏ hôn ước, họ vô cùng tức giận, nói rằng bắt buộc phải tìm được một người phù hợp khác để tiến hành cuộc liên hôn thương mại.
Kiều Nại Nghi ngẩng đầu, nhìn qua cửa kính xe trong suốt, bầu trời xanh thẳm lộ ra một vòng ánh sáng, mặt trời ló rạng. Chiếc xe đi đến địa điểm cuối cùng, khu biệt thự Kim Nhất.
Tổ tiên nhà họ Kiều đều là người kinh doanh, hiện nay họ đang tham gia vào hoạt động thương mại quốc tế, đến đời Kiều Mục Nguyên thì tình hình kinh doanh của công ty ngày càng sa sút.
Ông cũng không phải là một người thừa kế xứng đáng, lực bất tòng tâm, ông cụ Kiều lại chỉ có một người con trai duy nhất để nối dõi, nhưng lại là người không có đầu óc kinh doanh, đến bằng đại học từ nước ngoài của ông cũng là dùng tiền để mua được nó.
Kiều Nại Nghi mở cửa xe, chầm chậm bước xuống từ xe, cô bước đến bên đường, mở chiếc ô rồi liếc nhìn thời gian trên điện thoại, có vẻ cô sắp đến muộn, trong lòng cô hơi hồi hộp.
Bây giờ người trong nhà đều thúc giục, Kiều Nại Nghi nghi ngờ liệu công ty có phải sắp phá sản rồi không?
Cô vốn là con gái của nhà họ Kiều, định sẵn phải vì nhà họ Kiều mà hiện thực hóa giá trị của bản thân.
Hôm nay là lần đầu tiên xem mắt trong cuộc đời của cô. Nếu như không phải là cô không thể từ chối thì có nằm mơ Kiều Nại Nghi cũng không nghĩ được rằng cô vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học đã phải đối mặt với chuyện kết hôn sinh con như này.
Hứa Tĩnh đã đứng đợi ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đợi rất lâu, sắc mặt vô cùng sốt ruột, bà mặc sườn xám màu xanh, nhiều năm sống xa hoa được nuông chiều, trên gương mặt của bà không hề có một nếp nhăn nào, thời gian đúng là đã đối xử tốt với bà.
Kiều Nại Nghi chắc chắn đã thừa hưởng gen tốt của bà.
Kiều Nại Nghi nhanh chóng gấp ô lại, vội vàng gọi: "Mẹ, con về rồi đây."
Hứa Tĩnh nhìn cô từ đầu đến cuối, cô chỉ mặc áo phông trắng đơn giản, quần jeans màu xanh nhạt cạp cao, không thể đơn giản hơn được nữa.
Hứa Tĩnh nhăn mày, không vui vẻ nói: "Sao con lại về muộn thế, mồ hôi ướt đẫm cả đầu rồi. Mau đi tắm đi, rồi thay một bộ quần áo tử tế, một lát nữa người ta đến, con nhất định phải để lại cho người ta một ấn tượng tốt đấy."
Cáo
Kiều Nại Nghi mím môi, cô nhận được điện thoại thì liền từ trường đến đây. Hôm nay lại là ngày đi làm, từ trường về khu biệt thự Kim Nhất, đường thì kẹt xe, làm sao mà không về muộn cho được?
Cô bước vào theo sau Hứa Tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, tại sao người liên hôn kinh doanh làm ăn lại đổi thành con, không phải là chị gái sao?"
Hứa Tĩnh đi đến ghế sofa ngồi xuống, thở dài một tiếng, tập đoàn Thẩm Thị giàu có, quyền quỹ lẫy lừng, bà cũng mong con gái của mình có thể một bước lên cao, thăng tiến nhanh chóng, nhưng đối phương lại không ưa nhìn, không xứng đôi với con gái bảo bối của bà.
"Thẩm Thị giàu có như thế, mẹ cũng muốn chị gái con được gả qua đó, nhưng con bé nói, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị lớn tuổi, lại còn xấu, chị con lại là người coi trọng vẻ bề ngoài, con bé làm sao mà chịu gả qua đó được"
Thật ra Hứa Tĩnh còn nói thiếu mất một câu nữa, đối phương cũng đã chỉ định phải là Kiều Nại Nghi mới được.
Chuyện này rốt cuộc đã sai ở đâu, bà cũng không rõ cũng không hiểu.
Tóm lại, có người đồng ý muốn Kiều Nại Nghi bà cầu còn không được.
Kiều Nại Nghi im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ket-hon-yeu-em-say-dam/chuong-1-nguoi-anh-muon-la-co.html.]
Kiều Hân Nhi không muốn lấy nên mới đến lượt cô, từ trước đến nay mẹ chưa từng hỏi ý kiến của cô rằng cô có đồng ý hay không...
Hứa Tĩnh ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đứng đó, cau mày nói: "Con bé này đúng là cứng nhắc, cứ như khúc gỗ vậy, lát nữa gặp người ta phải ăn nói dịu dàng, cười nhiều vào, biết chưa?"
Kiều Nại Nghi nắm chặt chiếc ô, giọng nói nhỏ nhẹ: "Mẹ, chị không đồng ý cưới, sao mẹ không hỏi con có đồng ý hay không, hơn nữa, bây giờ con mới học năm thứ ba đại học, có phải là hơi vội quá không..."
Hứa Tĩnh nhìn cô với vẻ không hài lòng: "Sao con có thể so sánh bản thân mình với chị gái con được chứ, sức khỏe con bé không được tốt, phải dựa vào thuốc men mà sống, nếu chúng ta ép chị con, chẳng phải là hại con bé sao?"
"Hơn nữa, con cũng là con gái của nhà họ Kiều, tất nhiên là con phải giúp bố con chia sẻ gánh nặng giải quyết vấn đề. Công ty đang khủng hoảng tài chính, rất cần khoản đầu tư này để cứu vãn tình hình."
Kiều Nại Nghi bất lực, từ nhỏ đến lớn, trong cái nhà này chẳng có ai thật lòng để ý đến suy nghĩ của cô.
Kiều Hân Nhi sinh non, cơ thể yếu đuối nhiều bệnh tật giống như sợi dây tơ hồng, không chăm sóc tốt sẽ bị đứt gãy. Cô là con thứ hai trong nhà, sự tồn tại của cô như người tàng hình thường chẳng hề quan trọng.
Cô không thông minh như Kiều Hân Nhi, cũng không hoạt bát đáng yêu, mồm mép dẻo khéo ăn nói, biết cách làm người khác vui, là một đứa trẻ biết lo liệu mọi việc, giỏi giang về mọi thứ trong mắt của người lớn trong gia đình.
Cô chỉ biết im lặng ít nói, thậm chí còn có chút hướng nội, chẳng bằng người chị gái giỏi giang, khéo léo ấy.
So với việc cô có sức khỏe tốt, thì người như Kiều Hân Nhi lại càng phải được bảo vệ chăm sóc chu đáo hơn.
Hứa Tĩnh cầm chiếc váy ở trên ghế sofa, vừa ướm lên người cô vừa nói: "Con đi tắm đi, lát nữa mặc chiếc váy này đi gặp người ta."
Kiều Nại Nghi hạ thấp ánh mắt nhìn chiếc váy trên tay bà, thiết kế cổ chữ V lớn, hoàn toàn không phải là phong cách ăn mặc thường ngày của cô, mặc nó lên chắc chắn sẽ không được tự nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Tĩnh: "Mẹ, con có thể không mặc chiếc váy này được không?"
Hứa Tĩnh đặt chiếc váy vào tay cô, nghiêm túc nói: "Không được, lần này liên quan đến vận mệnh của công ty nhà chúng ta, con nhất định phải thể hiện cho tốt, tranh thủ cơ hội kết hôn sớm. Mẹ sẽ không hại con. Mặc dù đối phương lớn hơn con mười mấy tuổi, nhưng núi vàng núi bạc của Thẩm Thị đủ để cho con cả đời không cần phải lo cơm ăn áo mặc."
Kiều Nại Nghi biết bà luôn nói là giữ lời, cô có nói thêm cũng vô ích. Nếu như không ngoan ngoãn nghe lời bà, cô có thể sẽ bị mắng một trận tới tấp, cô vặn chặt chiếc váy trong tay, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, cô quay người đi lên tầng, bước vào phòng.
Cô cởi bỏ quần áo, thay chiếc váy liền màu be, ngắm nhìn bản thân mình ở trong gương, cuối cùng khẽ nở một nụ cười chua chát.
Một chiếc xe Aston Martin dừng ngay trước cửa nhà.
Hứa Tĩnh cùng quản gia vui vẻ ra đón tiếp, bà nhìn thấy người đàn ông với dáng vẻ cao lớn ngồi ở ghế sau xe hơi thì liền ngẩn người chưa kịp phản ứng lại. Kiều Hân Nhi nói tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị xấu xí, mập mạp, đầu to tai to sao?
Điều này hoàn toàn khác!
Trợ lý Lâm mở cửa xe, cung kính mời Thẩm Khinh Châu xuống xe.
Thẩm Khinh Châu nhìn Hứa Tĩnh vẫn còn ngẩn người, lịch sự gật đầu, nói: "Chào bác gái, cháu là Thẩm Khinh Châu."
Hứa Tĩnh bình thường trở lại, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, "Chào cháu, chào cháu, mau vào trong đi."
Không ngờ Thẩm Khinh Châu lại có vẻ bề ngoài nổi bật như vậy, ắt hẳn Kiều Hân Nhi sẽ thích người chồng lý tưởng như này, bà có lẽ sẽ vì con gái yêu quý của mình mà tranh thủ nắm lấy cơ hội này mới được.
Trong chuyện này chắc chắn là đã có hiểu lầm gì đó.
Vừa vào cửa, Hứa Tĩnh đã nóng lòng, bà liền lấy ra quyển album ảnh của Kiều Hân Nhi, "Khinh Châu à, cháu xem này, đây là con gái nhà bác, Hân Nhi, có phải con bé rất xinh đúng không? Con bé đang có chút việc ở bên ngoài, sẽ nhanh chóng về ngay thôi."
Thẩm Khinh Châu chỉ liếc nhìn qua một cái, không phải cô ấy, anh trầm giọng nói: "Xin lỗi bác gái, người cháu muốn là Kiều Nại Nghi."