Nghe là bạn của chị gái, Nhan Minh Hà càng yên tâm hơn, c.ắ.n một miếng táo, hỏi một trả lời mười, “Chú, cháu tên là Nhan Minh Hà, cả cháu tên là Nhan Minh Hải, hai cháu tên là Nhan Minh Đào, chị cháu tên là Nhan Như Ý, chú là bạn của chị cháu, chú nhất định tên chị cháu .”
Nhan Minh Hà cứ câu nào cũng gọi "chú", lúc nãy thấy gì, nhưng lúc thì thấy khó lọt tai.
Hai chênh lệch vai vế , lỡ gọi quen miệng, sẽ khó mà đổi cách xưng hô.
Tống Dật Bình ho một tiếng, “Cháu thể gọi chú là .”
Anh 26 tuổi, đứa trẻ nhiều nhất cũng chỉ 8, 9 tuổi, hai chênh lệch tuổi tác nhiều như , bảo gọi là , mặt chút tự nhiên.
đây là vấn đề nguyên tắc, vì tương lai mà tính, cách xưng hô nhất định đổi.
Nhan Minh Hà suy nghĩ nghiêm túc, nghiêm nghị , “Không , cô giáo gọi chú bộ đội giải phóng.”
Cậu bé cho rằng gọi " bộ đội giải phóng" là tôn trọng "chú bộ đội giải phóng", từ bé đến giờ từng ai gọi là " bộ đội giải phóng" cả, nên thể đổi.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Tống Dật Bình sống 26 năm, đây là đầu tiên dỗ dành một đứa trẻ, vốn thoải mái, nay thấy đứa trẻ nguyên tắc mạnh mẽ như , nào còn dám tiếp tục khuyên nó đổi cách xưng hô, đành bỏ qua.
“Sao cháu chạy đến tận khu vực ?”
Nhắc đến chuyện , Nhan Minh Hà tỏ vô cùng bực bội, “Cháu và Nhị Thành thi đấu ná cao su, cháu thua nó, cái khung ná của cháu chắc, chỉ cần dùng sức một chút là đứt, Nhị Thành bảo cái của nó bằng gỗ liễu, kiếm ở Công viên Nhân dân, nên cháu cũng đến Công viên Nhân dân tìm gỗ, Nhị Thành lừa cháu, cháu loanh quanh trong công viên cả một vòng mà tìm cành nào chạc, cháu tính về nhà, lúc xe buýt thì lên nhầm chuyến, nên mới lạc đến đây, tiền trong túi cháu đủ để xe nữa, cháu cũng tuyến nào mới về nhà .”
là chuyện mà một đứa trẻ lớn chừng thể .
“Các cháu thi đấu thế nào?”
“Dùng ná cao su b.ắ.n bia, nó b.ắ.n trúng cả 10 phát, cháu b.ắ.n 5 phát thì cái ná đứt mất , Nhị Thành cứ cháu mãi, cháu b.ắ.n chuẩn hơn Nhị Thành, nếu cái khung ná chắc chắn, cháu đ.á.n.h bại nó lâu .”
Nếu thì bé cũng chẳng chạy đến Công viên Nhân dân tìm gỗ, một cái ná chắc chắn để đ.á.n.h bại Nhị Thành.
Tống Dật Bình, “Chỗ chú gỗ chắc chắn, nếu cháu , chú sẽ cho cháu một cái ná cao su, đảm bảo thắng Nhị Thành.”
Mắt Nhan Minh Hà lập tức sáng rực, liên tục , “Muốn ạ, chú giúp cháu một cái , cháu trả tiền cho chú.”
Nghĩ thấy tiền tiêu vặt hết sạch, bé bèn đổi giọng, “Cháu bảo chị cháu trả tiền cho chú.”
Nói , bé ưỡn mặt nhỏ, tự hào , “Chị cháu kiếm tiền lắm, cái TV nhà cháu là chị cháu kiếm tiền mua đấy, chú nhà chú TV ?”
Tống Dật Bình, “Có, nhưng chú là bạn của chị cháu, cần trả tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-90.html.]
Nhan Minh Hà lập tức nịnh nọt Đoàn trưởng Tống và phát cho một thẻ , “Chú thật!”
Tống Dật Bình, “…”
Không một cái ná cao su thể dụ nó đổi cách xưng hô .
Tống Dật Bình sợ Nhan Như Ý lo lắng, nên lái xe nhanh, chốc lát đến khu gia thuộc nhà máy công cụ máy.
Nhan Minh Hà xe thấy Nhan Như Ý, “Chú, cháu thấy chị cháu , chị chắc chắn là ngoài tìm cháu đấy.”
Tống Dật Bình cũng thấy Nhan Như Ý, bèn bấm còi xe.
Nhan Như Ý tìm bên ngoài thấy Nhan Minh Hà, sốt ruột đến toát cả mồ hôi, đang định về nhà gọi cùng tìm, thấy tiếng còi xe, đầu , nhận đó là chiếc xe Tống Dật Bình thường lái.
Đi xe tìm thì nhanh hơn bộ, cô nhờ Tống Dật Bình lái xe giúp tìm Nhan Minh Hà, còn đến gần, thấy Nhan Minh Hà thò đầu khỏi cửa sổ xe, vẫy tay với cô, hớn hở, “Chị!”
Nhan Như Ý, “!”
Tống Dật Bình dừng xe , Nhan Minh Hà mở cửa xe, bám cửa sổ toe toét với chị .
Lúc nãy tìm Nhan Minh Hà, Nhan Như Ý suýt phát điên, giờ thấy em trai trở về lành lặn, còn ngây ngô với , cơn giận của Nhan Như Ý bùng lên, chỉ đ.á.n.h nó một trận, “Mày thế, chị lo sắp c.h.ế.t !”
Nhan Minh Hà tủi , “Cháu Công viên Nhân dân, đó lạc, chú bộ đội giải phóng đưa cháu về ạ.”
Tống Dật Bình mở cửa xe, Nhan Minh Hà lưu luyến nhảy xuống.
Nhan Như Ý, “Đoàn trưởng Tống tìm thấy nó ở ?”
“Phía cửa hàng trái cây ở phố Trung Hưng, tan qua, thằng bé khá lanh lợi, chặn ai cả, chỉ chặn mỗi , nó lạc.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
là lanh lợi, chặn ai, chỉ chặn mỗi đối tượng xem mắt của chị .
Nhan Như Ý cảm ơn Tống Dật Bình, , “Đoàn trưởng Tống chắc ăn cơm nhỉ, nấu xong , là ghé nhà dùng bữa cơm đạm bạc ạ.”
Mặc dù Tống Dật Bình đến thăm cha Nhan Như Ý, nhưng thời cơ tới.
Thứ nhất, đến nhà mà tay thì lịch sự, thứ hai, đầu tiên đến nhà, với tư cách là con rể tương lai hơn.
Anh đáp Nhan Như Ý, “ còn chút việc, hẹn cô sẽ phiền .”
Trước khi lên xe, giơ ngón tay ký hiệu “6” với Nhan Minh Hà.
Nhan Minh Hà gật đầu lia lịa, cuối cùng còn vẫy tay chào Tống Dật Bình, “Chú tạm biệt!”