Gần bằng thu nhập một tháng của cả trai và chị dâu thứ hai cộng .
Đó là còn tính phần thưởng của Cục. Phần thưởng của Cục chắc sẽ vượt quá của thành phố, nhưng ít nhất cũng 10 tệ.
Cô chị dâu thứ hai khích lệ nên mới đăng ký, ban đầu cũng quá bận tâm chọn .
giờ chỉ may quần áo mới mà còn thưởng, cô lập tức cảm thấy phấn khích, cả buổi chiều cứ chong tai ngóng động tĩnh.
Tin tức kịp đến thì thấy hai cảnh sát, "Xin hỏi đồng chí Nhan Như Ý là ai?"
Nhan Như Ý bước khỏi quầy, nghi hoặc, "Là ."
Từ Khánh Mai và Uông Ái Trân cũng bước khỏi quầy, ngạc nhiên, "Như Ý thế?"
Viên cảnh sát lớn tuổi , "Đừng hiểu lầm, chúng đến để gửi ví tiền cho đồng chí Nhan Như Ý."
Viên cảnh sát trẻ tuổi hơn mở chiếc cặp da đen mang theo, lấy một chiếc ví màu đỏ táo, hỏi Nhan Như Ý, "Đồng chí Nhan, đây ví của cô ?"
Nhan Như Ý đón lấy , kinh ngạc mừng rỡ, " là ví của ! Lần móc túi ở đường Tùng Thủy, cứ nghĩ tìm nữa, còn kịp báo án... Các đồng chí đây là ví của mất?"
Viên cảnh sát trẻ tuổi những lời chuẩn sẵn: “Là Đoàn trưởng Tống Dật Bình báo án, mấy tên trộm là bọn trộm quen mặt, thường xuyên lảng vảng khu vực đó, chuyên trộm tiền và đồ vật. Chúng cũng theo dõi lâu mới tóm chúng. Chúng thực cũng chắc đây của đồng chí , trong túi còn vài cái, ban đầu định để đồng chí tự nhận từng cái một… Đồng chí, cô xem trong ví tiền mất tiền .”
Nhan Như Ý mở ví xem, bên trong hai tờ đại đoàn kết, thiếu một xu nào.
Từ Khánh Mai ngạc nhiên: “Bị mất lâu như mà bọn trộm vẫn kịp tiêu tiền ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Viên cảnh sát lớn tuổi hơn ho khan một tiếng: “Nơi bọn chúng ở vứt ví, cái ví cùng, lẽ là quên.”
Bọn trộm đúng là do họ bắt, nhưng chiếc ví là do Tống Dật Bình tìm thấy.
Sau khi Tống Dật Bình đưa Nhan Như Ý và La Tuệ Tuệ về khu gia thuộc Nhà máy Điện máy, phố Tùng Thủy.
Bọn trộm thói quen khi trộm ví, lấy hết tiền bên trong sẽ vứt ví .
Tống Dật Bình tìm một vòng phố Tùng Thủy, tìm thấy một chiếc ví nữ ở một góc khuất.
Trong ví kẹp ảnh thẻ một tấc của Nhan Như Ý, chính là chiếc ví cô mất.
Tuy nhiên, tiền bên trong còn.
Phố Tùng Thủy thuộc thẩm quyền của đồn cảnh sát Trường Thủy, liền đến đồn cảnh sát báo án.
Nhan Như Ý chiếc ví của cô hai tờ đại đoàn kết, tiếc đứt ruột.
Nhớ đến khuôn mặt hờn dỗi của Nhan Như Ý, bỏ thêm 20 tệ ví, đưa chiếc ví cho cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-68.html.]
Anh dặn cảnh sát đợi một thời gian gửi chiếc ví cho Nhan Như Ý, là bắt tên trộm.
Cảnh sát cũng chú ý, theo dõi khu phố Tùng Thủy một thời gian, tóm mấy tên trộm quen mặt đó.
Hôm nay họ mang chiếc ví đến cho Nhan Như Ý.
Hoàn thành nhiệm vụ, họ liền rời .
Từ Khánh Mai dùng khuỷu tay chọc Nhan Như Ý, tò mò hỏi: “Sao là Đoàn trưởng Tống báo án thế?”
Nhan Như Ý thấy thể giấu , bèn kể chuyện hôm đó cho Từ Khánh Mai .
Chỉ là cô lược bỏ việc xem mắt với Tống Dật Bình.
Ví tìm thấy, tiền cũng còn nguyên, cô chỉ lo vui mừng mà để ý rằng lời của hai viên cảnh sát đầy rẫy sơ hở.
Ngược , Từ Khánh Mai nghĩ đến chuyện nào đó, đầy ẩn ý: “Đoàn trưởng Tống quả là nhiệt tình.”
Mặt Nhan Như Ý nóng lên: “Chúng cũng chỉ là tình cờ gặp Đoàn trưởng Tống thôi, đổi khác thì cũng sẽ giúp đỡ.”
Điện thoại reo, Từ Khánh Mai kịp trêu Nhan Như Ý nữa, chạy văn phòng điện thoại.
Giọng cô lớn, ngoài cũng rõ mồn một: “Chủ nhiệm Sài … Như Ý chọn ạ? mà, điều kiện của cô rõ ràng thế cơ mà… Được , sẽ với cô .”
Từ Khánh Mai đặt điện thoại xuống, lớn: “Như Ý, Chủ nhiệm Sài chọn dẫn chương trình , tuần thợ may của Xưởng May Hồng Tinh sẽ đến đo kích cỡ quần áo cho .”
Uông Ái Mai cũng vui mừng Nhan Như Ý: “Thấy , bảo chắc chắn là mà.”
Chiếc ví trộm tìm , tiền cũng về, cô còn chọn dẫn chương trình.
Song hỷ lâm môn, Nhan Như Ý bề ngoài thể hiện, nhưng trong lòng thì vui sướng như bay lên.
Tan , cô như một chú chim nhỏ, đạp xe vụt bay .
Đạp xe đến cổng lớn khu quân đội, lúc Tống Dật Bình đang dắt xe đạp từ bên trong .
Anh đang chuyện với một bên cạnh nên thấy Nhan Như Ý.
Lúc Nhan Như Ý đang vui như mở hội, tâm trạng đặc biệt , cô vẫy tay với Tống Dật Bình, chủ động chào hỏi: “Đoàn trưởng Tống!”
Tống Dật Bình ngẩng đầu thấy Nhan Như Ý, với bên cạnh một tiếng dắt xe qua. Thấy Nhan Như Ý cong cả mắt, khóe môi cũng cong lên theo, hỏi cô: “Sao mà vui thế?”
Nhan Như Ý: “Hôm nay song hỷ lâm môn, chiếc ví trộm tìm , cảnh sát gửi đến cho . Đoàn trưởng Tống, cảm ơn giúp báo án.”
Tống Dật Bình: “ nghĩ là bắt bọn trộm, nếu sẽ còn mất tiền nữa.”
Nhan Như Ý cảm thán đúng là Tống Dật Bình tầm rộng. Nếu cô trộm mất tiền mà tìm , cô cùng lắm chỉ mắng bọn trộm vài câu.