Lý Yến Tống Dật Bình đang chuyện với Nhan Như Ý. Cô quen , nhưng đoán đây là ai, chắc là Đoàn trưởng Tống xem mắt với Nhan Như Ý.
Chà, trông đúng là khí chất, mà hai quả thật khá quen .
Không giống như xem mắt thất bại chút nào.
Nếu hai thành, gặp là mặt nặng mày nhẹ , thì ít nhất cũng là mạnh ai nấy chứ.
Đâu cái kiểu thiết thế ?
Hơn nữa còn tặng phiếu tem mua TV nữa chứ. Phiếu tem TV quý giá đến thế, ai tặng cho khác?
Lẽ nào cô em chồng thực sự gặp may mắn lớn, Đoàn trưởng Tống để mắt tới thật ?
Giám đốc Lý thấy một đám nữ đồng chí tụm ríu rít dứt. Tuy rằng đều đang mắng Vương Tư Thành, nhưng bà Vương vẫn còn ở trong nhà, con ầm ĩ đến mức , hơn nữa con ruột còn công khai từ mặt bà, trong lòng bà chắc cũng dễ chịu.
Đặc biệt là Nghiêm Phượng Hoa, bề ngoài thì hùa theo mắng Vương Tư Thành, nhưng lời cứ như xát muối vết thương của bà Vương.
Nghĩ đến việc nãy Nghiêm Phượng Hoa còn thấy Vương Tư Thành bổ đầu, cơn giận trong lòng Giám đốc Lý bùng lên. Ông lớn tiếng quát: “Còn trơ đó gì, mau việc hết ! Nghiêm Phượng Hoa, cô theo văn phòng một chuyến. Hôm thấy cô mang bìa giấy của xí nghiệp về nhà, mang cả một chồng lớn. Đó là tài sản tập thể, chiếm đoạt tài sản tập thể là phạm pháp đấy! Cô giải thích xem chuyện gì đang xảy . Sau cô điều cho , nếu còn lén lút cuỗm đồ của xí nghiệp, dù là thứ gì, nhiều ít, đều xử lý theo quy định của xí nghiệp hết.”
Nghiêm Phượng Hoa giật b.ắ.n .
Hôm tan ca, cô đúng là mang một chồng bìa giấy về nhà, lúc qua trạm thu mua phế liệu thì tiện tay bán luôn, kiếm tổng cộng 2 hào 5 xu.
Trước đây cô cũng thế, Giám đốc Lý bao giờ gì, hôm nay thành phạm pháp ?
Còn bảo xử lý theo quy tắc xí nghiệp, chẳng là đuổi việc ?
Nếu cô mất việc, cả nhà cô lấy gì mà sống!
Sợ quá, cô chạy theo Giám đốc Lý để biện minh: “Giám đốc Lý, ông đừng lung tung. Hôm chỉ nhặt mấy miếng vật liệu thừa, mang về cho con gái chơi thôi, là đồ xí nghiệp dùng nữa. Việc phạm pháp thì tuyệt đối ...”
Cô vội vàng cuống quýt theo Giám đốc Lý văn phòng của ông.
Phía Nhan Như Ý, cô đang kể sự việc cho Tống Dật Bình .
Cô đột ngột kéo qua đây, thể để giúp đỡ trong tình trạng mơ hồ .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô kể rõ ngọn ngành việc, cảm ơn một nữa.
Mấy ngày nay, cô liên tục cảm ơn Tống Dật Bình.
Món nợ ân tình cứ như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-62.html.]
Tống Dật Bình xua tay đó là chuyện tiện tay, cần cảm ơn. Nói xong, chỉ tay Nhan Như Ý: "Cây bút đấy, mới mua ?"
Nhan Như Ý lúc mới nhớ , cây bút máy cô vẫn còn cầm trong tay.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, đầu óc còn kịp phản ứng thì tay cầm bút giấu lưng .
Tống Dật Bình, “…”
Nhan Như Ý, “…” Rõ ràng chỉ là một cây bút, cô giấu gì, cứ như sợ đòi cô !
Cô ngại ngùng, đang định tìm lời gì đó để chữa thẹn thì Từ Lực Thành tới, giúp cô giải vây.
Từ Lực Thành với Tống Dật Bình: “Hôm nay may nhờ , thì khó mà kết thúc , thằng ranh hỗn xược thật sự dám đập đồ đấy.”
Từ Lực Thành là Nhan Như Ý kéo Tống Dật Bình đến, liền hỏi : “Sao đến đây, việc gì ?”
Tống Dật Bình đáp: “ đến Cơ quan vũ trang, tiện đường qua, thấy đồng chí Tiểu Nhan gọi giúp đỡ nên ghé xem chuyện gì.”
Nói xong đồng hồ: “ còn đến Cơ quan vũ trang, đây.”
Từ Lực Thành xua tay: “Cậu cứ việc của .”
Tống Dật Bình khỏi sân, Từ Lực Thành mới tò mò hỏi Nhan Như Ý: “Cô quen Đoàn trưởng Tống ?”
Nhan Như Ý dám xem mắt với Tống Dật Bình, cô trả lời qua loa: "Cháu gặp ở Triệu Gia Cương ạ."
Từ Lực Thành: " , là Đoàn trưởng Tống và đơn vị của cử đến Triệu Gia Cương."
Ông cũng nghĩ nhiều, tiện miệng khen Tống Dật Bình vài câu, với Nhan Như Ý: “Chúng cũng thôi.”
Họ mang đủ tiền và cũng biên lai theo, nên bàn bạc với bà Vương, mời bà cùng họ đến Cửa hàng Văn vật.
Dương Siêu Lỗi mượn Giám đốc Lý một chiếc xe kéo, với bà Vương: “Bà Vương, cháu kéo bà .”
Mặc dù chuẩn tinh thần từ , nhưng bà Vương vẫn Vương Tư Thành cho mệt mỏi rã rời, nên cũng khách sáo với Dương Siêu Lỗi nữa, cảm ơn .
Trước khi lên xe, bà với Nhan Như Ý: "Cây bút đó đúng là niên đại , nhưng đáng giá nhiều tiền thế . Lát nữa sẽ đến Bách hóa tổng hợp hỏi xem nó đáng giá bao nhiêu, tiền cô đưa dư sẽ trả cho cô."
Nhan Như Ý ngay từ đầu đưa thừa tiền.
Một cây bút máy thể nào trị giá 20 đồng, tám phần là Triệu Đông Thăng cố ý lừa cô.
thứ nhất là cô thực sự thích cây bút đó, thứ hai là bà Vương đang việc thiện, tiền dư cứ coi như cô cùng bà Vương từ thiện .
Xét cho cùng, cô kiếm tiền bây giờ dễ hơn bà Vương nhiều.