Nếu cô nhắc, Nhan Như Ý chắc chắn sẽ giả vờ ngu ngơ, e rằng một xu cũng chịu đóng về nhà.
Mẹ chồng cũng sẽ giả vờ gì, để con gái ăn nhờ ở đậu.
Cô đẩy Nhan Minh Đào: “Mai nhớ nhắc .”
Nhan Minh Đào: “Em còn sợ ăn chổi đủ ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lý Yến: “Đáng đời , đang hỏi Như Ý chuyện, cứ chen ngang , ý tứ gì cả, đ.á.n.h thì đ.á.n.h ai.”
Nghĩ một lát, cô đổi ý, với Nhan Minh Đào: “Chuyện Như Ý đóng tiền ăn, cứ để vài hôm nữa hãy với . Đoàn trưởng Tống ưng Như Ý, tuy miệng nhưng trong lòng chắc chắn vui, lúc đừng chọc họng súng.”
Nhan Minh Đào bất mãn lẩm bẩm một câu: “Sao là Như Ý ưng họ Tống chứ.”
là bao che, năng cũng y như Diệp Hồng Trân.
Lý Yến bực bội: “Phải , em gái là tiên nữ giáng trần, đời ai cũng xứng với cô , .”
Cô bước tới lấy tiền trong tay Nhan Minh Đào, mở ngăn kéo cho khóa .
Nhan Như Ý bên đang đau đầu: để trả hết ân tình của Tống Dật Bình.
Cô từ chối thẳng mặt Tống Dật Bình, những so đo với cô mà còn cho cô vay tiền, còn đưa cô và La Tuệ Tuệ về.
Riêng chuyện cho vay tiền thôi, khác gì việc đưa than giữa trời tuyết.
Mắc nợ lớn như , ngày mai trả tiền, cô bày tỏ lòng ơn của .
Vì thể dễ dàng mắc nợ khác, mắc nợ thì dễ, trả nợ thì khó.
Cô đang suy nghĩ thì Nhan Minh Hà gọi từ bên ngoài: “Mẹ ơi, để cái quai chèo ở ?”
Diệp Hồng Trân: “Sắp ngủ còn ăn quai chèo cái nỗi gì, ăn nữa răng con sâu hết bây giờ!”
Chưa kịp đợi Diệp Hồng Trân mắng xong, Nhan Minh Hà chạy mất.
Chuyện nhắc Nhan Như Ý nhớ .
Quai chèo nhỏ (bánh rán xoắn) do cô chiên, bên ngoài còn bọc một lớp vừng, c.ắ.n một miếng giòn thơm, ai ăn cũng bảo ngon hơn đồ bán ở cửa hàng thực phẩm bách hóa.
Tặng cho Tống Dật Bình chắc cũng mất mặt.
Sáng hôm ăn cơm, cô tìm quai chèo thấy, liền hỏi Diệp Hồng Trân: “Mẹ, cái quai chèo chiên hôm qua ?”
“Treo lên xà nhà bếp , để đất chuột ăn, Tiểu Hoa (tên mèo) cũng gặm mất.”
Nhan Như Ý bếp ngước lên , một cái rổ tre đang đung đưa ngay đầu cô.
Cô kéo ghế đẩu trèo lên lấy cái rổ xuống. Bên trong rổ là một lọ đựng đồ hộp đầy ắp những chiếc quai chèo nhỏ màu vàng óng ánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-45.html.]
Cô bỏ cả cái lọ túi xách: “Mẹ, con mang quai chèo nhé.”
Diệp Hồng Trân còn tưởng cô mang cho La Tuệ Tuệ ăn, còn dặn dò Nhan Như Ý: “Lần chiên nhiều hơn, con mang về cho bố con bé Tuệ Tuệ nếm thử.”
Nhan Như Ý dám đáp lời, vội vàng đạp xe .
Vương Ái Trân đang cầm giẻ lau quầy, Nhan Như Ý bước chào: “Chị Ái Trân.”
Vương Ái Trân mật : “Như Ý về .”
Từ Khánh Mai thấy cuộc đối thoại của hai , từ phòng trong: “Để chị xem cháy nắng ?”
Vương Ái Trân: “Em thấy hình như là đen .”
Từ Khánh Mai kéo Nhan Như Ý ngắm nghía một lượt: “ là đổi mấy. Hôm qua chị còn với Ái Trân, một cô gái trắng trẻo sạch sẽ như thế, ở đấy cả tuần, đừng cháy nắng đen thui như lão Cố.”
Vương Ái Trân : “Chị đừng để lão Cố nhà chị thấy câu nhé.”
Thấy Nhan Như Ý vẻ mặt khó hiểu, cô giải thích cho cô: “Đội trưởng Cố của Đội Khảo cổ, là chồng của Khánh Mai.”
Nhan Như Ý thấy thật kỳ diệu, Đội trưởng Cố tính nóng nảy, Từ Khánh Mai cũng tính nóng nảy, hai nóng nảy như thế, mà sống chung một nhà , hễ mà nổi cáu lên thì chẳng cãi suốt ngày .
Từ Khánh Mai hừ một tiếng: “Nghe thấy thì , chị sai ? Vốn dĩ đen , còn suốt ngày chạy ngoài đồng. Lần về, chị một cái, chà, em châu Phi nào đến thế!
Con gái chị còn nhận bố nó, lóc đẩy ông ngoài.”
Vương Ái Trân: “Lão Cố nhà chị chắc cũng nửa năm về nhỉ?”
Từ Khánh Mai: “ thế. Lần gọi điện thoại chờ bên Nghi Tân kết thúc công việc thì về, giờ thì , nhà còn về, chạy từ Nghi Tân sang Ninh Ấp .”
Nhan Như Ý: “Em Đội trưởng Cố với Thầy Tưởng, tuần sẽ về.”
Từ Khánh Mai hừ một tiếng: “Ai mà thèm ông về, ông ở nhà, hai con còn đỡ lo hơn.”
Vương Ái Trân: “Chị chỉ giỏi ngoài miệng thôi, trong lòng nhớ thế nào .”
Từ Khánh Mai: “Ai mà nhớ ông , em , ông ở nhà phiền phức lắm, vứt đồ lung tung, bảo việc nhà thì khó hơn lên trời, ông hai câu là chồng chị sức bao che.”
Vương Ái Trân: “Mẹ chồng cũng , chồng thì chồng mắng kiểu gì cũng , còn một lời nào, hợp lý , chỉ bà , .”
Hai chuyện lạc đề.
Chỉ cần ai quấy rầy, họ thể buôn chuyện từ quan hệ chồng nàng dâu sang chuyện chăm sóc heo sinh.
Nhan Như Ý một vòng quanh cửa hàng, thấy Trưởng nhiệm Từ Lực Thành , thấy lạ.
Từ Lực Thành tuy là lãnh đạo, nhưng tích cực nhất, bao giờ muộn về sớm, cơ bản ngày nào cũng là đến đầu tiên và về cuối cùng.
“Sao thấy Trưởng nhiệm Từ?”
Vương Ái Trân: “Đi Cục , Cục trưởng Lưu gọi ông , chuyện gì gấp gáp, Cục trưởng Lưu về gọi ông .”