Nhan Như Ý sắp xếp công việc ở Gia Lợi Đắc xong xuôi, liền bắt tàu hỏa Kinh Thành.
Tính , đây là thứ ba cô đến Kinh Thành trong vòng nửa năm qua.
--- Chương 85 ---
Lần đến Đại học Bắc Kinh tham gia phỏng vấn, Nhan Như Ý ở tại nhà khách.
Hiện tại thi đỗ, nhà trường bố trí ký túc xá, cần tốn tiền thuê nhà khách nữa, chỉ là tự mang theo chăn chiếu.
Trước khi , Đổng Oánh Tuyết gọi điện cho cô: “Như Ý, lúc em cần mang chăn chiếu , chị nhờ bạn học của chị mua một bộ mới cho em .”
Thế là Nhan Như Ý nhẹ nhàng đến trường báo danh.
Cô đến đây một , quen đường quen lối xe đến trường.
Giống như đến tham gia phỏng vấn, nhân viên tiếp đón ở quảng trường cổng trường.
là nam đồng học , mà là một nữ đồng học.
Nữ đồng học nhiệt tình : “Chào đồng học, là chuyên ngành gì?”
Đã lâu thấy gọi là đồng học, Nhan Như Ý cảm thấy khá thiết, cô đưa giấy báo trúng tuyển cho nữ đồng học: “ là chuyên ngành Văn học và Bảo tàng.”
Nữ đồng học qua, sang gọi về phía xa: “Thầy Lý, đồng học Nhan Như Ý đến ạ.”
Một nam đồng chí tới, đeo kính, dáng trung bình, trông trắng trẻo thư sinh.
Bạn học của Đổng Oánh Tuyết họ Lý, tên là Lý Thành Văn.
Chắc là .
Nhan Như Ý: “Chào thầy Lý, là Nhan Như Ý.”
Lý Thành Văn: “Chào đồng học Nhan Như Ý, là Lý Thành Văn.”
“Thầy Lý, chúng báo danh ở ạ?”
“Phòng Sinh viên của Viện Nghiên cứu sinh, sẽ đưa cô .”
Nhan Như Ý vội : “Không cần phiền thầy Lý, tự ạ.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Lý Thành Văn : “Không phiền , sắp xếp chuyên đây chờ cô. Nếu để Đổng Oánh Tuyết chăm sóc cho em dâu cô , cô sẽ tính sổ với mất.”
Nhan Như Ý từ chối nữa: “Cảm ơn thầy Lý.”
Lý Thành Văn giúp cô xách hành lý, Nhan Như Ý ngại để thầy giáo giúp học sinh xách hành lý, vội : “Chỉ mấy bộ quần áo để thôi, nặng ạ, tự xách .”
“ nhờ mang chăn chiếu của cô đặt sẵn ký túc xá . Lô nghiên cứu sinh phi thời gian các cô bố trí ngẫu nhiên ký túc xá sinh viên đại học. Phòng cô ở tổng cộng bốn , đều là sinh viên Khoa Lịch sử. Hôm nay là ngày báo danh đầu tiên, sáng mai thể Giáo sư Nhạc sẽ tổ chức một buổi gặp mặt với các cô.”
Làm xong thủ tục nhập học, Lý Thành Văn đưa cô đến ký túc xá nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-316.html.]
Dưới lầu ký túc xá quản lý, Lý Thành Văn dẫn cô đến đăng ký với quản lý.
“Nam đồng chí lên ký túc xá nữ, cô tự lên nhé, lầu 3 phòng 306, việc gì thì gọi điện cho .”
Nhan Như Ý cảm ơn Lý Thành Văn, xách hành lý lên lầu.
Tìm thấy phòng 306, thấy cửa đóng, cô gõ cửa.
Bên trong truyền một giọng nữ sang sảng: “Mời .”
Nhan Như Ý đẩy cửa bước , ba cô gái trong phòng cùng về phía cô.
“Chào các , là Nhan Như Ý.”
Cô gái cao nhất ngoài cùng dậy: “Cậu là nghiên cứu sinh mới sắp xếp đây ? Hoan nghênh, hoan nghênh, giường của ở đây .”
Trong phòng ký túc xá tổng cộng bốn chiếc giường, ba chiếc giường trải chăn chiếu, chỉ còn một chiếc giường sát ban công phía Nam, đó đặt một cuộn chăn chiếu.
Cô gái cao : “Chúng quen chút nhé, là Cao Mỹ Linh,” chỉ từng khác giới thiệu với Nhan Như Ý: “Trần Ngọc Khiết, Dương Liễu Thanh, Hứa Dao.”
Trần Ngọc Khiết tò mò hỏi Nhan Như Ý: “Cậu bao nhiêu tuổi , trông còn trẻ hơn cả nữa?”
Nhan Như Ý: “ 24 tuổi .”
Mấy đều “À” lên một tiếng, rõ ràng là tin.
Nhan Như Ý : “ ba năm đấy.”
“Chị công việc gì?”
“ việc ở nhà đấu giá.”
Đối với đa , ngành đấu giá vẫn là một ngành mới nổi. Mấy ngay lập tức hứng thú, ríu rít hỏi Nhan Như Ý.
Nhan Như Ý kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của họ.
“À, hóa nhà đấu giá của chị cũng giống như Cửa hàng Văn vật, đều là bán đồ cổ cả.”
Cao Mỹ Linh , “Nhà một cái bát sứ Thanh Hoa, ông nội là từ niên hiệu Tuyên Đức thời Minh. Hồi bà ốm, ông định bán cái bát để lấy tiền chữa bệnh cho bà. Mang đến Cửa hàng Văn vật thì bảo đồ thời Tuyên Đức, là đồ giả, đáng tiền, chỉ trả 5 hào. Ông tiếc quá bán, mang về cất , bây giờ vẫn còn ở nhà.”
Tình huống thông thường ba khả năng.
Một là giám định viên ở Cửa hàng Văn vật nhầm. Hai là giám định viên mua với giá thấp bán giá cao để ăn chênh lệch.
Tình trạng , đặc biệt là giải phóng, xảy nhiều ở các tiệm cầm đồ hoặc tiệm đồ cổ. Giám định viên bắt nạt bán hiểu , đồ thật cũng là đồ giả, mua thấp bán cao.
cũng thể đó thực sự là đồ giả.
Nhan Như Ý thấy vật thật nên tiện đưa phán đoán vội vàng.
Tuy nhiên, cô vẫn tò mò giám định viên của Cửa hàng Văn vật dựa để kết luận đó là đồ giả.
“ ông kể, giám định viên đó niên hiệu Tuyên Đức đều dùng chữ Khải sáu chữ, còn cái bát nhà dùng chữ Triện nhỏ, hơn nữa là bốn chữ, nên giám định viên đó là hàng giả đời .”