Tống Dật Bình bò dậy, cuốn chăn , bọc Nhan Như Ý bên trong, bế cô xuống giường, đặt ở cạnh cửa sổ, “Dựa bệ cửa sổ vững nhé.”
Anh cũng chui trong chăn theo, giọng khàn khàn, “Tối nay phiền đồng chí Tiểu Nhan đây .”
Bên ngoài lất phất tuyết rơi, nhưng lò sưởi trong phòng cháy rực.
Và nóng bỏng hơn cả là "cuộc vận động thể" của hai .
Chính vì thế, ngày hôm Nhan Như Ý dậy muộn. Khi cô tỉnh , là 8 giờ sáng.
Mùng Một Tết, Tống Dật Bình cũng hiếm hoi lười biếng một , lúc vẫn dậy, ôm cô ngủ ngon.
Nhan Như Ý cử động, tỉnh.
Mắt còn đang ngái ngủ, hỏi, “Sao dậy sớm thế?”
Nhan Như Ý thò tay gối lấy đồng hồ đeo tay cho xem giờ, “Đã 8 giờ đấy, mau dậy .”
Ở nhà đẻ, cô hơn 5 giờ sáng gọi cả nhà dậy, vì 6 giờ đến chúc Tết.
Hơn nữa đây là đầu tiên cô ăn Tết ở nhà chồng, mùng Một mà ngủ thẳng đến 8 giờ, khác sẽ chê cô mất.
Bộ đồ ngủ hôm qua lột , vẫn trần trụi, cô để Tống Dật Bình lấy quần áo cho , tự xuống giường mặc đồ ngủ vệ sinh cá nhân.
Khi cô vệ sinh xong, Tống Dật Bình cũng dậy.
Nhan Như Ý lo lắng, “Có đến chúc Tết ?”
Tống Dật Bình bình tĩnh , “Sớm thế , chắc là ai đến .”
Nhan Như Ý an tâm một chút.
Nào ngờ mở cửa phòng, cô thấy tiếng chuyện nhà, giọng thì hình như là Dương Thế Nguyên và mấy bạn đến .
Nhan Như Ý tức giận đ.ấ.m Tống Dật Bình một cú, thì thầm, “Anh bảo là ai đến mà?”
Tống Dật Bình, “Trước đây thật sự ai đến sớm thế . Đến thì cứ đến thôi, ngày Tết mà, chẳng lẽ cho ngủ nướng một chút .”
Nhan Như Ý đổ , “Đều tại , em bảo là một thôi mà.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tống Dật Bình, “Lại oan cho , chẳng là em cứ ôm chịu buông …”
Nhan Như Ý vội bịt miệng cho tiếp.
Lúc hai xuống lầu, mặt Nhan Như Ý vẫn còn đỏ ửng.
Phương Ngọc Như thấy cô , “Mặt con đỏ thế , cảm đấy chứ?”
Mặt Nhan Như Ý càng đỏ hơn, nhưng cảm cúm là một lý do .
Cô “khụ khụ” hai tiếng, “Chắc là cảm chút ạ.”
Phương Ngọc Như, “Chắc là hôm qua chơi với Dật Bình lạnh , nhà t.h.u.ố.c cảm, con cần uống ?”
Tống Dật Bình giải vây cho cô, “Không cần uống t.h.u.ố.c , con bé sốt .”
Thấy Dương Thế Nguyên với ánh mắt tinh quái, tới hỏi Dương Thế Nguyên, “Sao đến sớm thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-307.html.]
Dương Thế Nguyên , “Mọi năm chẳng vẫn đến giờ ?”
Đoàn trưởng Tống vạch trần lời dối nhưng vẫn hề bối rối, “Chắc là nhớ nhầm , tưởng là ít nhất cũng 10 giờ mới đến chứ.”
Tống Mạn Lệ, “Dật Bình, hai đứa lười quá đấy, ngày Tết mà ngủ đến hơn 8 giờ mới dậy.”
Phương Ngọc Như, “Cô gì lạ thế, bận rộn cả năm , khó khăn lắm mới nghỉ, chẳng lẽ cho nghỉ ngơi t.ử tế .”
Ông Tống, “Nhà nhiều quy tắc như , tuổi cao ít ngủ, chứ thì còn ngủ nướng hơn cả Dật Bình chứ.”
Tống Mạn Lệ lẩm bẩm, “ là chiều dâu quá mức.”
Đổng Oánh Tuyết cạnh, thấy thì liếc bà một cái.
Đổng Oánh Tuyết tuy là cô con dâu Tống Mạn Lệ chọn, nhưng quan hệ chồng nàng dâu của họ cũng chẳng gì.
Cô cảm thấy kỳ lạ, Nhan Như Ý dậy muộn mà Phương Ngọc Như còn gì, Tống Mạn Lệ nhiều lời gì .
Người chồng của cô, đôi khi đúng là thích xen chuyện khác.
Mọi khác đều ăn sáng , chỉ còn Nhan Như Ý và Tống Dật Bình ăn.
Tống Dật Bình bếp nấu hai bát mì trứng, hai mỗi một bát.
Nhan Như Ý ngại phòng khách ăn, nên hai ăn ngay trong bếp.
Ăn sáng xong phòng khách, thấy đang vây quanh Ông Tống chuyện.
Cũng thế nào, câu chuyện chuyển sang đề tài đồ cổ.
Ông nội Tống hỏi: "Như Ý, giới đồ cổ gần đây chuyện lạ lùng nào ?"
Nhan Như Ý đáp: "Giới đồ cổ thì , nhưng giới khảo cổ thì một chuyện, cũng coi là chuyện hiếm ."
Mọi lập tức tỏ hứng thú: "Chuyện lạ gì thế?"
Nhan Như Ý bèn kể cho về thôn Thủ Mộ và những tài liệu cô tra cứu .
Ông nội Tống hỏi: "Cháu là Quận chúa gì cơ?"
"Quận chúa Thọ An, mất khi mới 6 tuổi, cháu chỉ tra chút tài liệu dã sử thế thôi."
Ông nội Tống bảo Tống Dật Bình: "Con thư phòng của ông, bàn cuốn 《Thuyết Đường》, lấy đây cho ông."
Tống Dật Bình mang cuốn sách Ông nội Tống cần tới.
Ông nội Tống nhận lấy, dựa trí nhớ lật đến đoạn ông tìm, đưa cho Nhan Như Ý.
"Cháu xem đoạn ."
Nhan Như Ý nhận sách, Đổng Oánh Tuyết cũng tò mò ghé sát xem.
Chương sách tiêu đề là 《Tiểu sử An Lạc》, trong đó một câu: "... Ấu nữ của An Lạc, từ nhỏ thông minh hơn , Ngoại tổ mẫu yêu thương, Thượng ban tặng hiệu Thọ An."
An Lạc Công chúa là con gái của Đường Trung Tông, nàng là Vi Hoàng hậu lừng lẫy.
Theo cuốn sách , Vi Hoàng hậu là Ngoại tổ mẫu ruột của Thọ An, vì Thọ An từ nhỏ thông minh, Vi Hoàng hậu yêu quý nàng nên đặc biệt xin Trung Tông ban hiệu Thọ An cho cô bé.
Tuy nhiên, trong cuốn sách chỉ về sự tồn tại của Thọ An, chứ đề cập đến việc nàng mất sớm và chôn cất ở Diêu An.