“Em thi Bắc Đại, dù chuyên ngành Văn hóa và Bảo tàng của Bắc Đại cũng là hàng đầu trong nước.”
Cô ngượng ngùng, “Chỉ là thi đậu .”
Là một công tác giáo dục, Đổng Oánh Tuyết quý trọng những chí tiến thủ, cô động viên Nhan Như Ý, “Chị xem thành tích của em ở trường, chị nghĩ là em thể cố gắng thử sức. Vừa chị một bạn học đang giáo viên ở Bắc Đại, lát nữa chị gọi điện thoại cho , nhờ tìm giúp em một tài liệu ôn tập gửi qua.”
“Cảm ơn chị dâu.”
“Người nhà cả, cần khách sáo như .”
Nhan Như Ý và Đổng Oánh Tuyết chuyện ở phòng khách, Tống Dật Bình và Dương Thế Nguyên cũng rảnh rỗi trong bếp.
Một phụ bếp, một xào nấu.
Dù Dương Thế Nguyên gì, Tống Dật Bình vẫn cảm nhận sự đổi ở .
Anh khỏi Dương Thế Nguyên thêm vài .
Dương Thế Nguyên thấy lạ, “Cậu chằm chằm gì?”
“Anh chút khác so với đây.”
“Khác chỗ nào?”
Tống Dật Bình suy nghĩ một lát, “Không còn vẻ chán đời như nữa, đây còn thật sự sợ xuất gia hòa thượng đấy.”
Dương Thế Nguyên đưa tay vỗ bốp vai , mắng, “Làm gì kiểu như thế hả, chán đời lúc nào?”
Tống Dật Bình liếc xéo , với vẻ mặt kiểu “ cứ cứng miệng ”.
Dương Thế Nguyên, “Thật hôm nay nên xin cả và em dâu. Lần ông cụ mừng thọ, ông giữ chuyện, lúc thì với một tiếng, nên lên lầu, cuộc đối thoại của hai đứa… Đừng trợn mắt , cố ý , chỉ mấy câu cuối thôi, ngoài thấy gì, cũng thấy gì, sợ quấy rầy hai đứa nên vội vàng xuống lầu .”
Tống Dật Bình nhớ lời Nhan Như Ý lúc đó.
“Em thấy cả cũng đúng. Cô cả ép cưới chị dâu cả là thật, nhưng cũng ngủ chung giường với chị dâu cả mà, hơn nữa còn con . Nếu thực sự yêu chị dâu cả, kết hôn sinh con với chị , chẳng lẽ cô cả trói , ép động phòng với chị dâu ? Đã sinh con , còn bày cái bộ dạng tình nguyện như thế để cho ai xem chứ.”
“Ai nợ thì tìm đó mà đòi, chị dâu cả nợ gì , chị dâu cả cũng đỡ tủi hơn .”
Tống Dật Bình liền với Dương Thế Nguyên, “Vậy em cũng nên xin , nên lưng chuyện riêng tư của .”
“Thôi , ý đó, thật lời cảm ơn với em dâu. Tính thì đúng là cố chấp. Lúc ông cụ mắng , còn cảm thấy ấm ức, nhưng lời của em dâu khiến thực sự xúc động. Mọi chuyện qua lâu như , quả thật cần dây dưa ai đúng ai sai nữa. Chị dâu cả thể sinh con cho , chứng tỏ trong lòng chị cũng . Cứ sống dằn vặt như , quả thực là với chị . Sau khi về nhà, hai vợ chồng với , nghiêm túc chuyện. Chúng nhất trí quyết định, chuyện cũ sẽ ai nhắc nữa, sẽ sống thật , nuôi nấng Dương Trì trưởng thành.”
Người khác mắng , đều mắng dáng đàn ông, hết đến khác, chỉ là dạy sống với vợ.
Chỉ Nhan Như Ý, góc độ của Đổng Oánh Tuyết, nhận vấn đề một cách sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-266.html.]
Tống Dật Bình liếc xéo , “Ý của là, nếu nhờ vợ em giúp nhận sai lầm của , thì cũng định mời chúng em ăn cơm ?”
Dương Thế Nguyên vỗ bốp vai , “Đâu lắm nếu ! Trước đây, với cái tình trạng của và chị dâu, dù mời hai đứa ăn cơm, hai đứa cũng chẳng ăn ngon miệng. Giờ thông suốt , chẳng lập tức mời . Kết hôn mà lắm chuyện thế hả… Tỏi còn bóc xong , việc cứ lề mề, nhanh lên!”
Dương Thế Nguyên tổng cộng tám món, sáu mặn hai chay, bày kín cả một bàn.
Đổng Oánh Tuyết đưa hộp Long Tỉnh Tây Hồ cho , “Đây là của .”
“Lại còn là hái Thanh Minh nữa chứ, cảm ơn em dâu, tốn kém .”
Tống Dật Bình, “Sao cảm ơn em?”
“Cảm ơn gì, lớn từng bao giờ tặng quà cho . Hộp là ý tưởng của em dâu .”
“Thì cũng tặng quà cho em .”
“Sao , hồi bé dẫn chơi, còn tặng một quả bóng bay.”
“Quả bóng bay đó nhặt đất.”
“Nhặt thì cũng cho chơi .”
…
Dương Thế Nguyên nghĩ thông suốt, tâm trạng cũng đổi theo, vui vẻ đấu khẩu với Tống Dật Bình.
Vợ chồng cũng còn xa lạ như lúc mừng thọ ông nội Tống nữa.
Khi Dương Thế Nguyên chuyện với Đổng Oánh Tuyết, nụ mặt hề giả dối.
Đổng Oánh Tuyết cũng mỉm .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nhan Như Ý cũng nhận điều đó.
cô ngại tiện hỏi thẳng khi mặt hai vợ chồng họ.
Khi Nhan Như Ý và Tống Dật Bình rời , Dương Thế Nguyên ôm Dương Trì, cả gia đình ba tiễn họ xuống tận lầu.
Họ chiếc xe chạy mới lên nhà.
Nhan Như Ý kìm nén suốt cả buổi tối, giờ cuối cùng cũng nhịn , hỏi Tống Dật Bình, “Sao em cảm thấy quan hệ giữa cả và chị dâu cả khác thế nhỉ, giống giả vờ .”
“Hai họ hòa giải , chính xác hơn là hòa giải với quá khứ. Anh cả còn cảm ơn em đấy.”
“À, chuyện đó liên quan gì đến em cơ?”