Tống Dật Bình cúp điện thoại của Dương Thế Nguyên phòng ngủ.
Nhan Như Ý sợ nóng sợ lạnh, mùa đông thì cô ôm chăn chẳng buông.
Mùa hè thì cởi hết quần áo.
Lúc cô đang sấp giường, chân gác lên, thổi quạt điện, lật xem một cuốn sách.
Trên cô chỉ mặc độc chiếc áo may ô ba lỗ, đó là áo của Tống Dật Bình.
Tống Dật Bình mặc thì vặn, còn cô mặc thì dài đến tận mông, cần mặc quần lót nữa.
Cô cảm thấy nó mát mẻ hơn bộ đồ ngủ của , nên buổi tối cô đều mặc áo may ô của Tống Dật Bình để ngủ.
Chỉ là hầu hết thời gian, đang ngủ thì áo cũng tự động biến mất, sáng dậy thì cô trần như nhộng.
Tuy nhiên, lúc áo vẫn đang mặc , gió quạt điện thổi , phía và phía cứ thấp thoáng ẩn hiện.
Ban đầu Tống Dật Bình định với cô chuyện tối mai ăn cơm ở nhà Dương Thế Nguyên, nhưng thấy cảnh , quên hết thứ, trực tiếp đè cô xuống.
Nhan Như Ý dùng cánh tay đẩy : "Đồng chí Tống, bình tĩnh, ơn xem cuốn sách ."
Nhan Như Ý nhất quyết xem sách , Tống Dật Bình đành lật xuống khỏi cô. Nhan Như Ý đẩy cuốn sách đang đến mặt .
Tống Dật Bình thấy một dòng chữ đầu tiên: Người hai mươi tuổi, bốn ngày nên tiết d.ụ.c một ; ba mươi tuổi, tám ngày một ; bốn mươi tuổi, mười sáu ngày một ; năm mươi tuổi, hai mươi mốt ngày một ; sáu mươi tuổi, một tháng một .
Tống Dật Bình khép sách bìa, Hoàng Đế Nội Kinh.
Anh Nhan Như Ý sách tạp, từ thiên văn, địa lý, nhân văn, kinh tế, đến tình yêu, võ hiệp, cái gì cô cũng .
Không ngờ cô cả loại y học cổ điển như thế .
"Lấy ở ?"
"Chiều nay tan tầm, thấy bán sách cũ ở đầu ngã tư, nên mua một cuốn. Lão Tống đồng chí, đoạn rõ chứ? Anh hiện tại giữa độ tuổi hai mươi và ba mươi, lấy giá trị trung bình giữa bốn ngày một và tám ngày một , chính là sáu ngày một , nếu ..."
Nhan Như Ý lật sách, tìm đến đoạn cần tìm, chỉ cho Tống Dật Bình xem: "... Vào phòng quá nhiều, tông cân sẽ đứt gãy, phát triển thành cân nuy (teo cơ), và chứng bạch dâm (mộng tinh)... Đoạn cần dịch cho nữa chứ."
Nhan Như Ý vỗ vỗ , dặn dò chân thành: "Lão Tống đồng chí, 'nước chảy dài lâu' chứ."
Hai dựa quá gần , mùi hương thơm ngát ngừng bay thẳng mũi Tống Dật Bình.
Anh cúi đầu, hai bầu n.g.ự.c trắng ngần đập thẳng mắt , nhấp nhô theo từng cử động.
Tống Dật Bình còn tâm trí nào mà để ý đến chuyện mấy ngày nên tiết d.ụ.c một nữa, lập tức lật , đè lên cô.
"Để ngày mai bắt đầu thực hiện."
"Ngày mai ngày mai, ngày mai bao nhiêu ngày mai! Lão Tống đồng chí, tư tưởng trì hoãn là thể chấp nhận ... Ưm ưm ưm... Tắt đèn, tắt đèn!"
Mặt Nhan Như Ý mỏng, đến tận bây giờ cô vẫn còn ngại ngùng dám bật đèn khi chuyện đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-264.html.]
Mặc dù Tống Dật Bình thấy rằng bật đèn sẽ hơn, nhưng vẫn đưa tay và tắt đèn .
…
Ngày hôm , Tống Dật Bình chạy bộ buổi sáng về, Nhan Như Ý vẫn còn lì giường chịu dậy.
Tống Dật Bình kéo cô dậy, “Thể chất em yếu quá, dậy học đ.ấ.m bốc với , để tăng cường sức khỏe.”
Nhan Như Ý chịu, “Tối qua việc quá sức, lưng đau chân mềm, dậy nổi.”
Tống Dật Bình kéo cô gần, “Lại đây xoa bóp cho.”
Nhan Như Ý liền sấp xuống mặt Tống Dật Bình, duỗi thẳng tứ chi.
Tống Dật Bình xoa bóp eo cho cô.
Đôi bàn tay to lớn lớp chai mỏng, xoa bóp nhẹ mạnh, Nhan Như Ý thoải mái híp mắt , rên rỉ khe khẽ như một con mèo nhỏ.
Tống Dật Bình cảnh cáo cô, “Hôm nay còn nữa ?”
Nhan Như Ý thấy cần nghiêm túc thảo luận về vấn đề tần suất .
“Hoàng Đế Nội Kinh là kinh điển y học đấy, lời của tổ tiên vẫn lý lẽ nhất định, d.ụ.c vọng quá nhiều sẽ tổn hại cơ thể.”
Tống Dật Bình, “Em cảm thấy mệt ?”
Cũng hẳn, chuyện việc quá sức, lưng đau chân mềm dậy nổi, chỉ là cô bừa mà thôi, bản chất là cô dậy tập thể dục.
Ngược , mỗi đêm ân ái, ngày hôm cô đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống.
Trịnh Phượng Hà gặp cô mỗi ngày đều sắc mặt cô hồng hào, khí sắc đặc biệt .
Không chỉ một như , đến cả chị Hoa gặp cô cũng trêu chọc, “Xem cái mặt nhỏ tưới mát cỡ nào kìa.”
Điều chứng tỏ, ít nhất là cô hề phóng túng quá độ.
Tống Dật Bình, “Vậy là , chúng là vợ chồng, mật nhiều hơn là chuyện bình thường, chỉ cần tinh thần , cảm thấy mệt mỏi, thì đó là bình thường, cần câu nệ quy luật vài ngày một .”
Nói xong, vỗ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ cong vút của cô, “Hôm nay tan sở về sớm một chút nhé, cả mời chúng qua nhà ăn cơm.”
Nhan Như Ý bật dậy ngay, “Chị dâu cả , tình huống của em thể học nghiên cứu sinh tại chức ?”
“Hôm qua chị dâu cả về nhà đẻ , hôm nay mới về, tiện thể hôm nay chúng qua đó hỏi chị luôn.”
Tống Dật Bình mở tủ quần áo, hỏi Nhan Như Ý, “Hôm nay mặc cái nào?”
Nhan Như Ý thích mặc váy liền , trong tủ treo là váy liền , chật kín cả một ngăn tủ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Cái màu vàng nhạt đó.”
Tống Dật Bình lấy chiếc váy , Nhan Như Ý nhận lấy.
“Sao tự dưng cả mời chúng ăn cơm?”