Hai ít nhất một thức, như sẽ sợ trộm cắp tiền bạc.
Khi họ ngoài mang theo 500 đồng, lỡ kẻ trộm lấy mất thì thật đau lòng.
Kết quả cô ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Tống Dật Bình đáp: “Thấy em ngủ say quá, nên gọi.”
“Tối qua ngủ ?”
“Có ngủ.”
“Tiền mất chứ?”
Tống Dật Bình vỗ vỗ chiếc túi xách bên cạnh: “Không mất, vẫn còn nguyên trong túi.”
Thế khác nào sợ kẻ trộm trong túi tiền chứ, Nhan Như Ý vội vàng giữ tay : “Em , đừng vỗ nữa.”
Tống Dật Bình lấy bàn chải đ.á.n.h răng của hai , nặn sẵn kem đ.á.n.h răng cho Nhan Như Ý, đưa khăn mặt cho cô: “Đi đ.á.n.h răng rửa mặt , lát nữa toa ăn.”
Người giường của Nhan Như Ý là một nữ đồng chí trẻ, tóc uốn xoăn, ăn mặc thời trang.
Trông cô như một tri thức, suốt quãng đường đều yên lặng giường sách.
Nhan Như Ý liếc , nữ đồng chí đang một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, Thất kiếm hạ Thiên Sơn.
Không ngờ cô là một hâm mộ kiếm hiệp.
Nữ đồng chí cũng cầm bàn chải và khăn mặt, cùng Nhan Như Ý nối tiếp vệ sinh cá nhân.
Buổi sáng, khu vực bồn rửa mặt khá đông , hai phía xếp hàng.
Một đàn ông khi rửa mặt xong, động tác mạnh, vô tình va nữ đồng chí lưng.
Dưới đất là nước, nữ đồng chí trượt chân, suýt ngã sấp xuống, Nhan Như Ý nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô .
Người đàn ông lúc mới va khác, vội vàng xin nữ đồng chí: “Đồng chí, xin , thấy.”
Nữ đồng chí vững , nhã nhặn xua tay với : “Không , , thì chú ý chút là .”
Vừa hai chỗ trống ở bồn rửa mặt, nữ đồng chí và Nhan Như Ý liền bước tới rửa mặt.
Rửa mặt xong, hai cùng về.
Nữ đồng chí nhanh hai bước theo kịp Nhan Như Ý, bắt chuyện với cô: “Cảm ơn cô nãy, nếu chắc ngã .”
Ở vị trí cô , nếu ngã chắc chắn sẽ đập đầu bồn rửa mặt, tránh khỏi việc u một cục to đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-229.html.]
Vừa nãy cô kịp lời cảm ơn với Nhan Như Ý, giờ nhanh chóng bổ sung.
Nhan Như Ý : “Không gì, ngay bên cạnh chị thôi mà, chỉ cần đưa tay là .”
“Cô là Nhan Như Ý , cũng là thành phố Bắc Kinh, thấy cô TV .”
Nhan Như Ý ngờ tàu hỏa cũng nhận .
Hôm qua, cô cứ dặn dặn là tàu tùy tiện chuyện với lạ.
Bà bây giờ tàu bọn buôn , lợi dụng lúc để ý là bắt cóc ngay.
Đàn ông thì bán hầm than khổ sai, phụ nữ thì bán những khe núi hẻo lánh vợ .
Thế nhưng, Tống Dật Bình, một chỗ dựa vững chắc, Nhan Như Ý hề lo lắng về vấn đề an của , cô mỉm đáp : “ là Nhan Như Ý, xin hỏi chị là?”
Nữ đồng chí niềm nở : “ là Trần Ngọc, việc ở Đài Phát thanh Truyền hình Bắc Kinh. Chồng cũng là quân nhân, đóng quân ở Dương Thành, đang đường thăm chồng.”
Nhan Như Ý: “ và bạn đời du lịch Dương Thành.”
Trần Ngọc: “Chồng ở Dương Thành mấy năm , hầu như năm nào cũng đến Dương Thành, quen thuộc với nơi đó. Hai định chơi ở , lát nữa sẽ cho hai cách , đỡ lòng vòng.”
“Vậy thì cảm ơn chị quá, đây là đầu tiên chúng đến Dương Thành, đang tìm hiểu xem Dương Thành những nơi nào vui chơi và món gì ngon.”
Trước khi , Tống Dật Bình mua một tấm bản đồ quốc ở hiệu sách Tân Hoa. Sau khi ăn sáng, Nhan Như Ý lấy bản đồ , chỉ cho Trần Ngọc những nơi họ lên kế hoạch đến.
Trần Ngọc nhiệt tình, giới thiệu cho Nhan Như Ý những điểm tham quan ở Dương Thành, xe nào, nhà hàng nào nấu ăn ngon và giá cả chăng...
“Tấm bản đồ quốc đ.á.n.h dấu rõ ràng lắm, đợi xuống tàu, hai nhất nên mua thêm một tấm bản đồ Dương Thành. Ở cổng ga tàu bán, 1 hào một tấm, đó ghi rõ tuyến xe buýt và các con phố.”
“Được, đợi xuống tàu chúng sẽ mua.”
Trần Ngọc là hoạt ngôn, cô chuyện với Nhan Như Ý từ phong tục tập quán của Dương Thành đến cuốn Thất kiếm hạ Thiên Sơn mà cô đang .
Phạm vi của Nhan Như Ý khá tạp, cô cũng tiểu thuyết võ hiệp.
Tác giả tiểu thuyết võ hiệp mà cô yêu thích nhất là Lương Vũ Sinh. Trần Ngọc cũng giống Nhan Như Ý, cũng thích Lương Vũ Sinh nhất, coi như gặp tri âm.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Hai càng càng hợp ý, đến khi tàu dừng ở ga Dương Thành, họ trở thành bạn bè.
Sắp đến ga, Trần Ngọc hào phóng cho Nhan Như Ý mượn cuốn Thất kiếm hạ Thiên Sơn: “ xong , cô cầm lấy mà .”
Nhan Như Ý cũng khách sáo, nhận lấy cuốn sách: “Cảm ơn chị Trần, xong sẽ trả chị. Chị Trần, chị cho xin điện thoại liên lạc nhé.”
Trần Ngọc lấy một cuốn sổ tay, xé một tờ giấy, đưa điện thoại cơ quan cho Nhan Như Ý: “Đây là điện thoại ở văn phòng , đợi về Bắc Kinh liên lạc nhé.”
Tống Dật Bình ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của vợ , chỉ một chuyến tàu mà kết thêm một bạn.
Ba cùng xuống tàu, Nhan Như Ý kéo Trần Ngọc đến một chỗ ít , hỏi cô : “Chị Trần, chị chợ đồ cổ ở Dương Thành ở ?”