Chỉ mấy luống rau trong sân phiền phức, mấy ngày tưới nước e rằng sẽ khô héo.
Trước khi , Nhan Như Ý ghé qua nhà cô Hoa, đưa chìa khóa cổng lớn cho cô Hoa, "Cô Hoa, mấy hôm nay vợ chồng cháu nhà, phiền cô giúp cháu trông coi mấy luống rau trong sân nhé."
Cô Hoa, "Được , hai đứa cứ , sẽ thường xuyên xem giúp."
Tống Dật Bình gọi một chiếc taxi, hai lên xe đến ga tàu hỏa.
Ga tàu hỏa đông nghịt , các quầy bán vé xếp thành hàng dài ngoằn.
Tống Dật Bình mua vé , quân nhân phòng chờ riêng, cần chen chúc với khác.
Anh hiếm khi tận hưởng đặc quyền, đưa Nhan Như Ý phòng chờ quân nhân.
Khoảng 3 giờ chiều bắt đầu soát vé lên tàu.
Tại cửa toa ghế cứng, những lên tàu mang vác lỉnh kỉnh, chen chúc như một nồi cháo. Nhiều sợ lên tàu, còn trèo cả qua cửa sổ để .
Toa giường thì yên tĩnh hơn nhiều, hai họ lên tàu thuận lợi, tìm chỗ ngủ của .
Tống Dật Bình mua hai vé giường tầng , hai giường đối diện .
Lần đầu tiên Nhan Như Ý tàu hỏa, cái gì cũng thấy mới lạ. Khi tàu bắt đầu chạy, cô bên cửa sổ ngắm ngoài.
Những hàng cây hai bên đường ray lùi vun vút, phong cảnh cũng chỉ lướt qua trong nháy mắt.
Tống Dật Bình lấy bình giữ nhiệt , lấy một cốc nước nóng, gọt cho Nhan Như Ý một quả táo.
Nhan Như Ý gặm táo ngắm phong cảnh bên ngoài.
Ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng xem nhiều cũng đ.â.m nhàm chán.
Cô thói quen ngủ trưa, trưa nay vì chạy ga tàu nên ngủ . Giờ cô buồn ngủ, dài giường một lát là ngủ .
Cô Tống Dật Bình đ.á.n.h thức, mở mắt , trời tối đen.
Nhan Như Ý hỏi: “Mấy giờ ?”
Tống Dật Bình đáp: “Gần 6 giờ , ăn chút gì , ăn xong ngủ tiếp.”
Việc ăn uống tàu hỏa giới hạn thời gian, thường 7 giờ tối là nhà ăn sẽ đóng cửa.
Trên tàu cũng bán cơm hộp, rẻ hơn so với việc toa ăn, mỗi hộp chỉ 5 hào, nhưng ngon lắm, chỉ đủ để lấp đầy cái bụng.
Tống Dật Bình mua cơm hộp, định đưa Nhan Như Ý toa ăn.
Nhan Như Ý vẫn còn mơ màng. Tống Dật Bình đến bồn rửa, ướt khăn mặt mang về lau mặt cho cô.
Sau khi lau mặt, Nhan Như Ý tỉnh táo hẳn, cô bước xuống giường, hai cùng đến toa ăn.
Số ăn ở toa ăn nhiều, vì giá cả thực sự khá đắt. Cá xào 2 đồng rưỡi, sườn kho 3 đồng, ngay cả cải thảo xào cũng mất 5 hào.
Toa ăn cũng giống như các nhà hàng bên ngoài, thể gọi món. Sau khi gọi món, họ đưa cho một tấm thẻ , đó đợi nhân viên phục vụ gọi .
Mấy ngày nay cả hai đều tiêu hao thể lực khá nhiều, Nhan Như Ý gọi 3 món và 1 món canh, gồm hai món mặn và một món rau: Sườn lợn xào chua ngọt, chả thịt viên hấp, dưa xào, và canh rong biển nấu tôm khô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-228.html.]
Hai gọi thêm hai phần cơm.
Tổng cộng tiền thức ăn và cơm là 6 đồng rưỡi.
Các món gọi nhanh, lượng thức ăn khá nhiều, đủ cho hai ăn.
Hơn nữa hương vị cũng tệ, đặc biệt là món chả thịt viên hấp, lẽ bên trong thêm củ mã thầy xắt nhỏ, ăn tươi non mọng nước mà hề ngấy.
Nhan Như Ý thấy Tống Dật Bình ăn trầm tư, liền hỏi : “Sao thế ?”
Tống Dật Bình đáp: “Món ăn ngon đấy, đợi về nhà thử xem .”
Hiện tại hình thành một thói quen, hễ gặp món nào Nhan Như Ý thích ăn, luôn vô thức suy ngẫm xem như thế nào, bước tiếp theo là tự thử .
Có lẽ thực sự chút tài năng nấu nướng, dù thì những món mới mà thử hương vị đều tệ.
Nhan Như Ý cảm thấy thật may mắn, tìm một đầu bếp thiên tài.
Ăn cơm xong, họ trở toa giường .
Vừa ngủ một giấc nên giờ Nhan Như Ý còn buồn ngủ nữa.
Bên ngoài tàu tối đen, thấy gì cả.
Khoang tàu chỉ nhỏ bé như , cũng chẳng chỗ nào để , Nhan Như Ý giường, chút buồn chán.
Tống Dật Bình mở túi xách, lấy một cuốn sách, hỏi Nhan Như Ý: “Em sách ?”
Nhan Như Ý nhận lấy xem, đó là cuốn Mùa xuân trong mùa đông của Lý Quốc Văn.
“Anh cũng loại tiểu thuyết ?”
Tống Dật Bình lấy một cuốn khác từ túi xách: “Cái là cho em , cuốn .”
Nhan Như Ý liếc mắt , đúng như cô dự đoán, đó là một cuốn sách về đề tài quân sự Liên Xô.
Phạm vi của Nhan Như Ý đa dạng, từ thiên văn địa lý, tình yêu, đến võ hiệp... Cô thứ.
So với cô, Tống Dật Bình chuyên tâm hơn nhiều, chỉ sách về quân sự.
Hai là vợ chồng, ở bên ngoài cũng còn quá nhiều dè dặt, họ chung một giường, đầu kề đầu sách.
Tiếng tàu hỏa kêu lách cách, lạch cạch giống như một khúc ru ngủ, bao lâu thì mắt Nhan Như Ý bắt đầu díp .
Tống Dật Bình lấy cuốn sách tay cô : “Buồn ngủ thì ngủ .”
Nhan Như Ý lẩm bẩm: “Lát nữa gọi em dậy”, đó xuống giường và nhanh chìm giấc ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của cô xưa nay vẫn , cô ngủ một mạch đến sáng hôm .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Khi tỉnh dậy là 7 giờ sáng.
Tống Dật Bình thức dậy từ lâu, đang giường sách.
Nhan Như Ý xích gần, nhỏ giọng hỏi : “Sao gọi em dậy?”
Lúc lên tàu, cô với Tống Dật Bình là hai sẽ phiên ngủ, cô ngủ nửa đêm đầu, còn Tống Dật Bình ngủ nửa đêm .