Nhan Như Ý lớn lên từng xa nhà, nhân dịp nghỉ lễ , cô chơi thật thoải mái vài ngày.
Lý Yến từ trong nhà vọng , "Như Ý mấy ngày thế, lỡ tiệc đầy tháng của Thông Thông đấy?"
Mặc dù vì chuyện của cháu trai bên nhà đẻ mà cô chút ý kiến với Tống Dật Bình.
phận và địa vị của Tống Dật Bình vẫn ở đó, nếu thể đến dự tiệc đầy tháng của Thông Thông, cô cũng nở mày nở mặt.
Nhan Như Ý, "Khó là mấy ngày lắm, thể ba bốn ngày, cũng thể là bốn năm ngày, nhưng chắc chắn là kịp về đầy tháng của Thông Thông."
Chuyến chơi , cô và Tống Dật Bình cũng quyết định tạm thời, cả hai lên kế hoạch gì cả, cứ đến chơi đến đó.
Diệp Hồng Trân hỏi, "Hai đứa tàu hỏa chứ?"
Nhan Như Ý, "Dạ tàu hỏa, Dật Bình mua vé giường , ngủ một đêm là tới nơi."
Diệp Hồng Trân, "Các con tàu hỏa cẩn thận đấy, bây giờ tàu móc túi nhiều lắm, cẩn thận là tiền trộm mất sạch. Năm ngoái Hiển Thành con công tác, nếu nó cảnh giác, thì hơn một vạn tệ bọn móc túi lấy mất ."
Nhan Như Ý tự tin , "Có Dật Bình cùng, trộm dám mò ."
Tống Dật Bình, "Mẹ yên tâm, đường con sẽ cảnh giác hơn."
Miêu Miêu, "Cô cô, Miêu Miêu cũng ."
Nhan Như Ý, "Miêu Miêu còn nhỏ, lớn hãy . Cô cô về sẽ mua quà cho Miêu Miêu."
Buổi chiều khi hai chuẩn , Diệp Hồng Trân gọi Nhan Như Ý buồng trong, đưa cho cô một chiếc quần đùi hoa lớn.
"Cái mới may, mặc bao giờ. Vừa nãy khâu thêm một cái túi ở bên . Khi hai đứa ngoài, con để ít tiền lẻ ở túi ngoài, còn tiền lớn thì cất áp sát nhé."
Chiếc quần đùi là Diệp Hồng Trân may cho mặc. Quần đùi của bà may đều rộng và to, còn là loại quần đùi hoa.
Nhan Như Ý thấy nó quá , mặc.
Diệp Hồng Trân, "Mặc bên trong thôi, ai thấy , cũng quan trọng... Con đừng xem nhẹ chuyện , nếu tiền trộm lấy mất, hai đứa về nhà ."
Nhan Như Ý thấy lo lắng quá nhiều . Mọi nơi đều văn phòng đại diện quân đội, dù mất tiền cũng thể nào về nhà .
Diệp Hồng Trân cố chấp trong những chuyện như thế , Nhan Như Ý đành nhận lấy chiếc quần đùi hoa.
Diệp Hồng Trân nhét thêm mấy quả trứng luộc và hai túi bánh trứng gà túi xách, "Mẹ đồ ăn bán tàu hỏa đắt lắm, mấy quả trứng và bánh trứng gà các con cầm ăn đường."
Nhan Như Ý, "Đây là bánh trứng gà con mang đến lúc về thăm nhà ?"
Diệp Hồng Trân, "Mẹ ăn , con mang ăn đường ."
Nhan Như Ý lấy bánh trứng gà và trứng , "Dật Bình cần mang nhiều đồ thế, tàu bán đồ ăn mà ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-227.html.]
Diệp Hồng Trân, "Con đúng là tính toán gì cả, đồ tàu bán đắt thế cơ chứ. Mẹ Hiển Thành con , một đĩa trứng chiên cà chua cũng 1 đồng 5 hào."
Con gái từ nhỏ tính toán, thích tiêu tiền. Cái cũng là của bà và Nhan Quốc Cường, do hai chiều hư nó.
Con rể qua giống thích tiêu tiền, chỉ một điểm là quá nuông chiều con gái bà. Bất kể món đồ đó đắt đến mấy, chỉ cần con gái ý là mua là mua.
Mặc dù con rể đối xử với con gái, bà cũng mừng, nhưng hai , một thích tiêu tiền, một chiều chuộng cô tiêu tiền, cho cùng, cả hai đều cách quản lý chi tiêu trong gia đình.
Cuộc sống gia đình vẫn cần tiết kiệm lâu dài, thể tùy hứng chi tiêu. Sau còn nhiều chỗ cần dùng tiền, tiết kiệm chút nào chút đó.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Diệp Hồng Trân khăng khăng bắt Nhan Như Ý mang trứng và bánh trứng gà .
Nhan Như Ý đành thỏa hiệp, "Trứng thì con mang , bánh trứng gà thì mang. Khi nào ăn thì chúng con mua."
Thực trứng cô cũng mang, tàu hỏa bán đồ ăn, tuy đắt một chút, nhưng ít ăn đồ nóng.
nếu cô mang , e rằng Diệp Hồng Trân sẽ buồn lòng, nên cô đành giữ mấy quả trứng.
Diệp Hồng Trân cãi con gái , đành nhận bánh trứng gà.
Khi Nhan Như Ý và Tống Dật Bình rời , Diệp Hồng Trân dặn dò hai nữa, ngoài chú ý an .
Rời khỏi khu gia thuộc Nhà máy Chế tạo Máy Công cụ, hai ghé qua Cửa hàng Bách hóa.
Khó khăn lắm mới dịp chơi xa, dĩ nhiên là chụp nhiều ảnh hơn một chút.
Tống Dật Bình mua 6 hộp cuộn phim.
Về nhà, Nhan Như Ý thử chiếc quần đùi hoa mà đưa. Bỏ tiền túi, phía trở nên cộm lên, trông lùng bùng.
Thật là quá xí, cô mặc.
Tống Dật Bình, "Không mặc thì thôi, đến lúc đó tiền cứ để mang theo."
Anh là quân nhân, trộm cắp thường dám mò đến .
Hơn nữa, khi ngủ cảnh giác, kịp móc túi là tỉnh .
Nhan Như Ý tạm thời giao quyền tài chính cho Tống Dật Bình. Anh chịu trách nhiệm sắp xếp ăn ở, lên kế hoạch du lịch, chụp ảnh, và trả tiền; còn cô chỉ việc vui chơi, chụp ảnh thật .
Hai dự định chuyến tàu lúc 3 giờ rưỡi chiều, ngủ một giấc tàu, đến 2 giờ chiều hôm sẽ đến Dương Thành.
Chiều hôm , 1 giờ, hai dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, chuẩn lên đường.
Cô cần lo lắng nhà trộm.
Cổng lớn treo biển "Gia Đình Vinh Dự", bất cứ tên trộm nào chút kiến thức đều dám đột nhập.