Mạ vàng tạm thời , nhưng dù thì cũng mở mang tầm mắt .
Nhan Như Ý lúc chỉ xắn tay áo lên, một trận lớn, vượt qua cả Phujibe.
Đến cửa nhà, Nhan Như Ý mở túi xách, lấy một gói kẹo đưa cho Triệu Thúy Phương: “Đây là kẹo Lợi Sự nổi tiếng ở Cảng Thành, coi như lấy may.”
Triệu Thúy Phương vui vẻ : “Nhờ phúc của Như Ý, đời còn ăn kẹo cao cấp.”
Lý Yến thấy tiếng chuyện bên ngoài, liền từ trong nhà bước : “Như Ý về .”
Nhan Như Ý: “Em về . Chị dâu hai hôm nay ạ?”
Lý Yến: “Đường trơn, chị sợ trượt té, nên bảo hai em xin nghỉ cho chị một hôm.”
Thấy Diệp Hồng Trân bếp , cô liền nhỏ giọng với Nhan Như Ý: “Đồ em mang về từ xa xôi như thế, cho cô Triệu gì, bà bà con thích gì với .”
Chi bằng để cô mang về nhà đẻ còn hơn.
Nhan Như Ý: “Chị dâu hai câu ‘Hàng xóm gần bằng bà con xa’ .”
Mặc áo bông , Nhan Như Ý vẫn thấy lạnh, đang định mặc thêm áo thì Diệp Hồng Trân , từ phòng lấy một chiếc áo gile bông, với Nhan Như Ý: “Cô Triệu nhờ về quê thu mua bông, cũng xin mua ké một ít, cho con chiếc áo gile bông , mới xong hôm , con thử xem .”
Con gái sợ lạnh, nhưng mặc dày quá bất tiện việc, nên Diệp Hồng Trân chiếc áo gile , mặc bên trong giữ ấm vướng bận công việc.
Lý Yến: “Khăn quấn cho bé, với áo quần bông xong hết ?”
Câu ngày nào cô cũng hỏi cả trăm , Diệp Hồng Trân bực bội : “Làm xong lâu , đều là vải mới, lót mới, bông mới hết. Nếu con yên tâm thì tự thêm một bộ nữa .”
Lý Yến cũng sợ chồng chỉ lo áo gile cho cô em chồng mà quên mất đứa bé trong bụng .
Nếu bông mới đều dùng hết cho cô em chồng, thì đứa bé trong bụng cô chỉ còn dùng bông cũ thôi. Vì cô mới liên tục nhắc nhở Diệp Hồng Trân.
Vì thứ xong , cô lo lắng nữa.
Cô ghế đẩu, mắt mong ngóng chờ Nhan Như Ý lấy đồ từ trong túi xách .
Muốn xem Nhan Như Ý mua những gì, mang quà riêng cho cô .
Em chồng đầu lãnh lương còn mua quà cho cô , Cảng Thành chắc chắn cũng sẽ mua quà nhỉ.
Kết quả Nhan Như Ý cầm chiếc áo gile bông, xách túi về phòng .
Lý Yến, “…Như Ý, em Cảng Thành, mang cái gì về thế?”
Nhan Như Ý: “Không mang gì nhiều, đồ ở đó đắt quá, một cái bánh bao cũng 5 hào, đó là loại rẻ nhất , loại đắt thì một hai đồng.”
Diệp Hồng Trân giật : “Mắc thế, mà ăn nổi chứ?”
Nhan Như Ý: “Lương họ cao, ít nhất cũng nghìn tệ một tháng.”
Cô mặc áo gile bông , từ phòng bước : “Mẹ, khít ạ.”
Diệp Hồng Trân: “Vừa thì cứ mặc .” Rồi bếp bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-166.html.]
Nhan Như Ý mở túi xách, từ bên trong lấy một gói kẹo, xé bao bì với Lý Yến: “Chị dâu hai, đây là kẹo mạch nha Mạch Lệ Tố nổi tiếng ở Cảng Thành.”
Lý Yến còn tưởng cả gói là của cô , ai dè Nhan Như Ý xé gói , chỉ để cô nếm thử.
Cô hậm hực vốc một nắm, thò đầu phòng Nhan Như Ý.
Nhan Như Ý lấy hết đồ trong túi xách , ngoài quần áo còn mấy thứ sặc sỡ khác, đặc biệt một món bọc trong vải nhung đen bắt mắt. Lý Yến cho rằng đó chắc chắn là đồ , liền bước phòng Nhan Như Ý, đưa tay định lấy.
Nhan Như Ý cản cho cô đụng : “Chị dâu hai đừng động cái .”
Đây là món cô tìm ở phố đồ cổ Cảng Thành, vì nó đồ sứ thư họa thịnh hành, nên đặt ở một góc hẻo lánh bám bụi.
Cô thấy cảm thấy hợp với Tống Dật Bình nên lập tức mua.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Dương Tư Nguyên còn thiện ý bảo cô là nhặt đồ phế thải.
cô thích mà, cô tặng cho Tống Dật Bình.
Lý Yến nhận quà của Nhan Như Ý, còn đụng đồ cô mang về, tức giận đầu khỏi phòng Nhan Như Ý.
Ăn cơm xong, Lý Yến về phòng ngủ, Diệp Hồng Trân mới hỏi Nhan Như Ý: “Tiểu Tống chắc con về nhỉ, con gọi điện thoại cho nó một cuộc .”
Nhan Như Ý: “Anh dẫn đơn vị huấn luyện dã chiến , bảo là nửa tháng, con về .”
“Thảo nào nửa tháng nay thấy mặt nó .”
Kể từ khi công khai với Nhan Như Ý, Tống Dật Bình ngày nào cũng chạy sang bên , đến thì cũng coi là ngoài, đáng thì , đáng ăn thì ăn.
Tự dưng thấy đến, Diệp Hồng Trân cũng thấy lo lắng.
Diệp Hồng Trân: “Vậy con gọi điện thoại cho đơn vị của nó, xem nó về ?”
Nhan Như Ý cũng nên gọi điện hỏi thăm.
“Vậy con gọi điện thoại cho đơn vị của .”
Nhan Như Ý đến phòng thường trực, điện thoại văn phòng của Tống Dật Bình.
Điện thoại cứ đổ chuông tút tút mãi, ai nhấc máy.
Nhan Như Ý đặt điện thoại xuống, bước khỏi phòng thường trực.
Bà ngoại cô , nếu nhớ ai thì cứ niệm tên đó nhiều , đó sẽ sớm xuất hiện.
Lần cô niệm tên Dương Tư Nguyên và xuất hiện thật.
Nhan Như Ý quyết định, hết cứ niệm tên đường , đợi về đến nhà sẽ tên Tống Dật Bình sổ nhỏ tiếp tục niệm.
“Tống Dật Bình, Tống Dật Bình, Tống Dật Bình…”
Vừa lẩm bẩm háo hức đường lớn, linh nghiệm , niệm cho Tống Dật Bình xuất hiện.
--- Chương 49 ---