Chỉ cần tùy tiện lấy một món cũng là vật vô giá.
Mắt Nhan Như Ý gần như ánh sáng lóa.
Hôm qua, cô còn khoe khoang với Tống Dật Bình rằng họ thu một bộ Ô Kim trản đời Thanh sơ tại buổi giám định, bộ trản đó quý giá đến mức nào.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Ai ngờ, bộ mà họ thu hôm qua, bộ Ô Kim trản mà Tống Dật Bình mang đến hôm nay, ngay cả vai trò đàn em cũng xứng.
Mắt Nhan Như Ý trợn tròn.
Tống Dật Bình : “Ở nhà vẫn còn nữa, nhưng một quá lớn, mang .”
Anh lấy một cuốn sổ nhỏ đặt mặt Nhan Như Ý: “Đây là sổ tiết kiệm của , hiện tại lương tháng của là 260 tệ, cộng thêm các khoản trợ cấp khác, mỗi tháng nhận 300 tệ. Quần áo và đồ dùng hàng ngày của cơ bản là do quân đội cấp, cũng tiêu xài nhiều, lương hàng tháng đều gửi cuốn sổ tiết kiệm . Tối qua tính toán , tổng cộng là ba vạn năm ngàn tám trăm tệ.”
Anh ho khan một tiếng, vẻ ngượng: “Lương của riêng thể tiết kiệm nhiều đến , phần dư là tiền lì xì mà ông nội cho.”
Anh 26 tuổi , mà ông nội vẫn lì xì cho hàng năm.
Anh nhận thì ông cụ vui, đành nhận, nhưng chỗ nào để tiêu tiền, nên đành gửi tiết kiệm hết.
Hôm qua Nhan Như Ý cô thích tiêu tiền, thật xong còn thấy khá vui.
Anh thích tiêu tiền, đồ dùng, quần áo, thức ăn đều do quân đội bao hết, ông nội, bố và cũng cần tiền của , những thứ khác cũng chỗ nào để tiêu, tiền tiêu vặt hàng tháng nhiều nhất cũng chỉ vài tệ.
Thậm chí tháng tiêu một xu nào.
gia đình thì luôn cần một thích tiêu tiền và tiêu tiền, nếu , tiền kiếm mà chỉ gửi tiết kiệm tiêu, chẳng chỉ là một đống giấy vụn .
Từ khía cạnh mà , và Nhan Như Ý hợp , bổ sung cho .
Miệng Nhan Như Ý há hốc thể nuốt cả quả trứng ngỗng, mất nửa ngày mới hồn.
Hôm qua cô và Tống Dật Bình cô thích đồ cổ, hôm nay Tống Dật Bình mang đồ cổ đến cho cô.
Cô cô thích tiêu tiền, Tống Dật Bình đưa sổ tiết kiệm cho cô.
Ba vạn năm ngàn tám trăm tệ, cứ thế mà đưa cho cô!
Và những món đồ cổ nữa, rốt cuộc , chỉ cần tùy tiện lấy một món cũng là vật vô giá, mà cứ thế thản nhiên mang đến cho cô!
Cô tự luyến nghĩ, nếu cô thích các vì , liệu Tống Dật Bình tìm cách hái xuống cho cô .
bây giờ lúc để nghĩ những chuyện đó, cô vội vàng dùng vải nhung bọc đồ cổ : “Anh thu hết mấy thứ tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-huy-hon-thap-nien-tam-muoi-co-nang-thang-loi-de-dang/chuong-110.html.]
Những món đều là báu vật vô giá, phẩm tướng đến , món nào mà trầy xước cô cũng đau lòng c.h.ế.t mất.
Tống Dật Bình thu, chỉ cô chằm chằm, rõ ràng đang đợi cô trả lời câu hỏi mà hỏi cô hôm qua.
Nhan Như Ý : “Hay là hỏi một nữa ?”
Tống Dật Bình cô nghiêm túc: “Đồng chí Tiểu Nhan, em chấp nhận lời theo đuổi của , yêu, và kết hôn với ?”
Nhan Như Ý: “Thử xem cũng là ... Anh cho thêm một tiếng để suy nghĩ.”
Nói xong thấy một tiếng quá dài, cô đổi ý: “10 phút.”
Tống Dật Bình , dịu dàng : “Được.”
“Anh thu hết những món đồ cổ , cả cuốn sổ tiết kiệm nữa, giữ cho kỹ .”
Tống Dật Bình bọc các món đồ cổ, đặt chúng trở túi du lịch, đặt cả túi và sổ tiết kiệm mặt Nhan Như Ý: “Đồ tặng thì gì chuyện lấy .”
Mặt Nhan Như Ý đỏ: “Bây giờ thể nhận, cứ để giữ, đợi kết hôn đưa cho .”
Nếu cô thật sự mang những thứ về nhà, với cô rằng đây là đồ cổ vô giá, cô đoán chừng cô sẽ sợ đến mức cả đêm ngủ .
Nếu thật với , thì cô thể sẽ tiện tay lấy chiếc đĩa triền chi đó đựng món bắp cải xào giấm mất.
Tống Dật Bình suy nghĩ một chút: “Cũng , sẽ giữ hộ em.”
Anh cất sổ tiết kiệm , đồng hồ đeo tay, nhắc Nhan Như Ý: “Hết giờ , Đồng chí Tiểu Nhan suy nghĩ xong ?”
Nhan Như Ý giữ kẽ: “Suy nghĩ xong , hai chúng thể tìm hiểu . nghiêm khắc trong việc chọn yêu đó, còn tiếp tục khảo sát nữa.”
Tống Dật Bình nghiêm túc : “Được, sẽ cố gắng học cách một yêu đạt tiêu chuẩn, và là một chồng đạt tiêu chuẩn.”
Mặt Nhan Như Ý đỏ lên: “Ôi chao, chuyện mới chỉ bắt đầu thôi mà, cứ nhắc đến chuyện kết hôn mãi thế.”
“Được, nhắc đến chuyện kết hôn nữa. Vậy bây giờ, Đồng chí Tiểu Nhan, hôm nay chúng hẹn hò ?”
Nhan Như Ý chiếc túi du lịch đựng đồ cổ, Tống Dật Bình hiểu ý ngay lập tức: “ lái xe đến, lát nữa để lên xe, sẽ ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của chúng .”
Nhan Như Ý lập tức hình dung cảnh kính xe đập vỡ, đồ cổ vô giá kẻ trộm vét sạch, sợ đến rùng , kiên quyết đồng ý: “Không , để trong xe an , nên mang về nhà cất .”
Người yêu mới quen lo lắng đồ cổ trộm, bảo mang đồ cổ về nhà cất, Tống Dật Bình đương nhiên theo: “Vậy em cùng , cất đồ xong, chúng sẽ hẹn hò.”
Nhan Như Ý e thẹn : “Đi đến nhà ngay bây giờ thì sớm quá.”
“Lúc ngoài, bố ở nhà.”